Sau khi kỷ băng hà bắt đầu, muốn sống sót chỉ có thể dựa vào chính mình, nếu mà ngồi ngốc đợi trong nhà mà không làm gì, khẳng định sẽ là một trong những người trong nhóm chết sớm mà thôi.
Bên góc phải tivi, bên ngoài thành phố Thiên Hải hiển thị nhiệt độ đã xuống đến âm 65 độ!
Nên biết rằng, ngày hôm qua, nhiệt độ cao nhất ở thành phố Thiên Hải chỉ giảm xuống 15 độ, nói cách khác, trong một đêm nhiệt độ đã giảm xuống 80 độ!
Trương Dịch nhún vai, chu trình giảm nhiệt độ này so với kiếp trước, giống nhau như đúc.
Nhưng bây giờ anh đang mặc đồ ngủ, uống rượu vang, ăn bò bít tết và mỳ ý, chẳng cảm giác được chút rét lạnh gì ở bên ngoài.
Dù sao cũng đã hao tốn 800 vạn để chế tạo phòng an toàn, anh lại đặc chế chức năng giữ ấm cho nhà mình, bởi vậy nhiệt độ trong phòng sẽ không thay đổi nhiều.
Lúc này, điện thoại của Trương Dịch lại vang lên.
Anh rất muốn xem những người hàng xóm trước đó cười nhạo mình đang nói những chuyện gì.
Đầu tiên là thấy tin nhắn của Phương Vũ Tinh.
[Trương Dịch, tại sao điện thoại bàn của cậu không gọi được vậy!]
[Bên ngoài có bão tuyết, chị không thể nào ra ngoài được. Không phải cậu đã mua rất nhiều đồ ăn sao? Có thể cho chị mượn trước một ít được không, chờ trận bão tuyết này qua đi chị sẽ trả lại cho cậu.]
Trương Dịch nhíu mày, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh.
Bạch Liên Hoa đúng là có đầu óc, biết có bão tuyết lớn như vậy, đồ ăn vặt sẽ trở nên vô cùng đắt đỏ.
Cô ả lại không muốn ra ngoài khi nhiệt độ âm sáu bảy mươi độ, liền tìm đến Trương Dịch muốn ‘mượn’ đồ ăn.
Có lẽ chỉ có Trương Dịch biết, trận thiên tai kỷ băng hà này sẽ kéo dài rất lâu, sẽ không dễ dàng trôi qua nhanh như vậy.
Mà từ khi bắt đầu anh cũng không có ý định cho Phương Vũ Tinh một miếng ăn!
Kiếp trước anh chính là bị Bạch Liên Hoa này mê hoặc, đem đồ trong nhà mình cho cô ả ăn rất nhiều.
Đến cuối cùng, cô ả hại Trương Dịch chết, còn đem xương sườn của Trương dịch đi nấu canh uống!
Người phụ nữ như vậy, hiện tại Trương Dịch chỉ muốn trêu đùa cô ả thật tốt, sau đó nhìn cô ả thê thảm mà chết đi.
Nghĩ đến đây, khóe miệng anh hiện lên nụ cười tựa như không cười, trả lời tin nhắn của Phương Vũ Tinh.
[Sao chị không nói sớm, tôi thật có trữ đồ ăn trong nhà. Chị nhìn nè, buổi sáng hôm nay tôi vừa ăn bò bít tết!]
Sau khi Trương Dịch gửi tin nhắn xong, còn chụp hình đĩa bò bít tết cùng với rượu vang trên bàn.
Anh còn cố ý chụp bộ dáng mặc đồ ngủ của mình, sau đó gửi hết cho Phương Vũ Tinh.
Lúc này, Phương Vũ Tinh đang nằm co ro trong phòng thuê của mình, lấy hai chiếc chăn dày đắp lên người mình.
Mặc dù đã mở điều hòa không khí lên 40 độ, nhưng nhiệt độ trong phòng ngay cả 0 độ cũng không đạt được.
Toàn thân cô ả run rẩy, cảm giác gió lạnh cứ liên tục lùa vào trong chăn.
Mà khi thấy ảnh Trương Dịch gửi đến, Phương Vũ Tinh mở to hai mắt nhìn.
Cô ả không thể tin được, bên ngoài lạnh như vậy, Trương Dịch lại mặc đồ ngủ mỏng manh, ở nơi đó thoải mái ăn bò bít tết, uống rượu vang.
Rõ ràng là mọi người sống trong cùng một tòa nhà!
Tại sao lại có cảm giác như sống ở hai thế giới chứ?
Nhất là món bò bít tết ngon hảo hạng trên bàn kia, còn có chai rượu vang cao cấp phía sau, nước miếng Phương Vũ Tinh sắp chảy xuống rồi.
Làm một Bạch Liên Hoa cao cấp lại thêm thích ăn bám, đối với những món hàng cao cấp như thế này tất nhiên cô ả đã có nghiên cứu qua.
Căn cứ vào hiểu biết của cô ả, bò bít tết mà Trương Dịch ăn chính là bò Wagyu hảo hạng chính tông.
Nhất là chai rượu vang Pháp bên cạnh, chắc chắn là được sản xuất ở trang trại bên Pháp, một chai ít nhất cũng hai, ba vạn!
Bản thân mình bây giờ đang lạnh muốn chết, mà Trương Dịch lại thư thái như vậy, chính là muốn Phương Vũ Tinh mình ghen tỵ hay sao.
Cô ả gửi lại tin nhắn ngay cho Trương Dịch.
[Tốt thật, chị cũng muốn ăn bò bít tết và uống rượu vang nữa!]
Cô ả cảm thấy ám hiệu của mình rất là rõ ràng rồi.
Nếu như theo tính cách của Trương Dịch trước đây, lúc này sẽ chủ động đưa bò bít tết và rượu vang lại cho cô ả.
Nhưng sau khi nhìn thấy câu nói này, Trương Dịch cười rất vui vẻ.
Mày vẫn coi tao là con chó thích xoay quanh mày ở quá khứ hay sao?
Anh rất chậm rãi phối hợp, phản hồi lại tin nhắn.
[Muốn ăn thì đi siêu thị mua là được mà!]
Sau đó Phương Vũ Tinh nhìn thấy nội dung tin nhắn, sắc mặt lập tức cứng đờ.
Đây là nói đùa phải không?
Bên ngoài nhiệt độ âm sáu bảy mươi độ, bây giờ nếu để một ít da trần tiếp xúc với bên ngoài, đề có khả năng sẽ chịu tổn thương do giá rét.
Cô ả là con gái yếu ớt mà, sao Trương Dịch lại có thể đưa ra yêu cầu quá đáng như thế!
Phương Vũ Tinh cắn răng, thở hổn hển lảm nhảm: “Trương Dịch, cậu đúng là không phải đàn ông! Cho cậu cơ hội tốt như vậy mà cậu không biết nắm bắt, hừ!”
Lúc này cốt khí trên người Phương Vũ Tinh vẫn còn.
Mặc dù cô ả vẫn rất muốn ăn bò bít tết, uống rượu vang say say.
Nhưng trong mắt cô ả, Trương Dịch chỉ là con cá nhỏ trong cả ao cá của cô ả mà thôi.