Trần Chính Hào nói: "Lúc bọn mày tới đó thì cẩn thận một chút, tao biết ở trong nhà chỉ có một mình cậu ta. Đừng để bị bắn trúng, phá được của nhà liền có thể tùy tiện giết chết cậu ta!"
Trần Chính Hào cùng với bọn đàn em đều là thứ liều mạng, cho dù biết Trương Dịch có vũ khí, nhưng mà bọn họ cũng không sợ.
Ngược lại từng người, ai nấy cũng đều rất hưng phấn.
Hôm nay tuyết rơi bao trùm cả thành phố, vô pháp vô thiên, bọn họ có thể quang minh chính đại đi đánh người.
Mang trên người ý đồ xấu, bọn họ không chút kiêng kỵ phóng ra ngoài.
Cả một đám cùng nhau đi đến nhà Trương Dịch, muốn phá cửa xông vào.
Trương Dịch cũng biết, Trần Chính Hào sẽ không từ bỏ ý định nhanh như vậy, nhất định sẽ còn quay lại trả thù.
Nhưng mà, Trương Dịch không có một chút khẩn trương nào cả.
Anh ngồi ở nhà, một bên vừa chơi trò chơi, vừa quan sát màn hình giám sát kiểm tra tất cả động tĩnh bên trong tòa lầu.
Anh nhìn thấy rõ ràng các thuộc hạ của Trần Chính Hào, như những con kiến nhỏ bé đang kéo nhau đi tới đây.
Ở trên bàn trước mặt anh đang bày đầy các loại vũ khí, chờ bọn họ đi đến nơi, sẽ cho họ trải nghiệm thử một lần.
Dù sao những thứ cặn bã của xã hội có chết cũng không hết tội, cho nên Trương Dịch sẽ không có bất kỳ suy nghĩ mềm lòng nào.
Chỉ chốc lát sau, mười mấy tên thuộc hạ của Trần Chính Hào đi tới trước cửa nhà Trương Dịch.
Bọn họ biết trong tay Trương Dịch có nỏ cầm tay, cho nên lúc tới nơi vẫn có chút đề phòng.
Mấy con kiến nhỏ bé này cầm trong tay tấm ván làm thành cái khiên chắn ở trước mặt.
Chờ đến khi phát hiện không có chuyện gì xảy ra bọn họ mới động tay.
"Mở cửa!"
"Con mẹ mày, dám bắn anh Hào của bọn tao, hôm nay xem bọn tao có giết chết mày không!"
"Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày, mau mở cửa!"
Bọn họ một bên tức giận mắng chửi, một bên dùng búa với gậy sắt mang tới, bắt đầu mạnh mẽ đập cửa nhà Trương Dịch.
Muốn phá cửa xông vào, hung hăng dạy dỗ Trương Dịch một trận, sau đó sẽ giao lại cho Trần Chính Hào xử lý.
Trương Dịch vẫn chơi trò chơi, không hoảng hốt cũng không vội vàng.
Anh vừa khéo đang ở ải thứ nhất đánh boss, chết bảy tám rồi mà vẫn chưa có vượt được ải, lúc này tâm tình có chút kém.
Nghe tiếng mắng chửi phía bên ngoài cùng "rầm rầm rầm" âm thanh đập cửa, Trương Dịch tức giận gào lên: "Bọn mày không biết dùng lực sao? Chưa ăn cơm à!"
Những tên kia nghe thấy Trương Dịch phách lối như vậy, thì càng giận dữ hơn, ra tay càng hung tàn hơn.
Nhưng mà, do cửa an toàn được chế tạo bằng hợp kim dày 20cm, cho dù là dùng thuốc nổ cỡ nhỏ cũng rất khó để mở ra.
Chứ nói chi là mấy tên ngu ngốc, dùng cách nguyên thủy nhất là đập phá để mở cửa.
Tốn sức đập nửa ngày, trên mặt cửa kim loại xuất hiện vài vệt trắng nho nhỏ, cũng chỉ là trầy mất lớp sơn mà thôi.
Đừng nói phá cửa, ngay cả vết lõm xuống cũng không có.
Nhìn bọn thuộc hạ kia thật là ngu dốt, đần độn.
"Vãi, cửa này làm bằng kim loại nguyên chất! Còn dày như vậy, làm sao mà đập nổi đây!"
"Mẹ nó, rốt cuộc tên này có bao nhiêu kẻ thù vậy
Cả bọn nhìn cánh cửa mà choáng váng.
Chẳng qua lúc bọn họ tới, cam đoan với Trần Chính Hào là phải đem Trương Dịch bị đánh gần chết mang về cho gã ta.
Bây giờ không phá được cửa, bọn họ cũng không thể trở về báo cáo kết quả, vì vậy vẫn tiếp tục ở ngoài cửa không ngừng đánh đập cùng mắng chửi.
Nhân vật trong trò chơi của Trương Dịch lại chết.
Nghe tiếng kêu ở bên ngoài, rốt cục thì anh cũng cảm thấy có chút phiền.
Anh đi tới phòng bếp, dùng một ống dẫn nước nối với van nước, sau đó treo lên cửa.
Ngoài cửa không có ai chú ý ở trên đỉnh đầu có điều bất thường, cứ ở chỗ này sủa ầm ĩ.
Trương Dịch cười lạnh một tiếng, sau đó mở van nước, ngắm chính xác vào bọn họ mà xối xuống, làm cho những tiếng mắng chửi bên ngoài mất hết.
Nước chảy xối xả ở hành lang nhỏ hẹp trông giống mưa như thác đổ vậy, trong nháy mắt dội hết vào người của bọn họ.
Bạn có thể tưởng tượng, nước lạnh âm hơn bảy mươi độ, bị dội lên người là cảm giác như thế nào không?
Trương Dịch cầm ống dẫn nước lớn, dội về phía đám đàn em ở bên ngoài.
Trong ngoài phòng chênh lệch nhiệt khoảng một trăm độ.
Cho nên lúc nước chảy ra ngoài còn bốc hơi nóng, nhưng sau khi dội lên trên những người đó, có thể đóng băng ngay tức khắc!
Trời đông giá rét, bọn họ ai nấy đều mặc áo phao lông vũ và áo len.
Toàn thân bọn họ ướt sũng nước lạnh, ngay lập tức khiến cho bọn họ giống như bị bỏ vào trong hầm băng.
“Mẹ kiếp! Lạnh quá, lạnh chết tao rồi!”
“A a a, đừng giội nữa, đừng giội nữa!”
Những lúc như này, bọn họ tình nguyện bị đánh một trận thô bạo, cũng không muốn chịu đựng loại tra tấn đóng băng này.