Vừa thấy trên điện thoại của Phương Vũ Tinh là ảnh chụp một bàn thức ăn thật ngon, Lâm Thải Ninh thèm đến mức mắt sắp tỏa ánh sáng xanh đến nơi!
Hai người bọn ả bình thường đều tự xem nhìn như tiên nữ, chả bao giờ chịu nấu cơm.
Bình thường cả hai đều gọi cơm hộp ở bên ngoài về, không thì cũng có đàn ông đến mời bọn họ đi ăn cơm.
Mấy ngày nay tuyết rơi quá lớn, không thể gọi cơm cũng không có ai mời đi ăn, hai ả chỉ có thể nhịn đói.
Cùng lắm là ăn một ít mì gói nhạt nhẽo kia với đồ hộp cho đỡ đói mà thôi.
Bây giờ nhìn thấy Trương Dịch trong lúc này mà có thể ăn bò bít tết với tôm hùm, trong lòng hai người vừa tức lại vừa hâm mộ.
Giận là vì Trương Dịch thế mà lại ăn một mình, chẳng hề nghĩ đến việc gửi sang đây cho hai ả một ít!
Lâm Thải Ninh chu chua nói: “Oa, Trương Dịch quá đáng thật đó! Trong nhà có đồ ăn ngon như thế mà không nghĩ đến cậu nha!”
“Vậy mà đó giờ cậu ta cứ bảo là thích cậu lắm. Hừ, tớ thấy cậu ta chỉ giả vờ thôi, hư tình giả ý!”
Trong lòng Phương Vũ Tinh cũng chẳng vui vẻ gì.
Trương Dịch cũng chẳng rảnh rang đâu mà tự dưng chụp ảnh rồi gửi đến cho cô ả. Thật ra cô ả biết Trương Dịch cố ý, cố ý chọc tức mình. Nhưng mà, cô ả vẫn cố chấp cho rằng Trương Dịch còn thích mình, chẳng qua là anh thay đổi phương thức theo đuổi, dùng cách thế này để ép cô ả đồng ý.
“Hừ! Ngu chết đi được! Chỉ có chút đồ ăn thôi mà, mong chờ vào thứ này để bà đây làm bạn gái cậu à?”
“Trương Dịch, cậu ngây thơ quá rồi đó!”
Phương Vũ Tinh dùng giọng điệu hết sức khinh người mà nói chuyện.
Thân là một cô gái vô cùng kiêu ngạo, cô ả đương nhiên muốn bảo trì hình tượng thanh cao của mình rồi.
Nhưng mà khi nhìn đến ảnh chụp mà Trương Dịch gửi đến, trong mắt của cô ả toát lên một sự khát vọng chẳng cách nào che giấu được.
Lâm Thải Ninh đương nhiên là quá hiểu cô ả rồi. Thế là cô ta nói đệm vào: “Vũ Tinh, nếu không thì cậu nói chuyện với Trương Dịch đi, có thể chia tiền bữa tối cùng với cậu ta. Nhưng mà cậu ta phải gửi đồ ăn đến!”
“Nếu như cậu nói như thế thì có thể vừa giữ được mặt mũi của mình vừa có thể ăn được tôm hùm và bít tết rồi.”
“Tớ tin cậu ta sẽ rất vui vẻ mà đồng ý đó!”
Phương Vũ Tinh nghe thế thì cau mày suy nghĩ một chút.
Ở trong lòng cô ả thì Trương Dịch chỉ là một cái lốp dự phòng chất lượng cao một chút mà thôi.
Tuy rằng trông Trương Dịch cũng được, cũng coi như là đẹp trai, trong nhà cũng có tài sản, nhưng mà cậu ta kém cái tiêu chuẩn cao phú soái của ả xa lắm.
Nếu là bình thường, còn lâu cô ả mới hạ mình nói chuyện như thế.
Nhưng mà, tình huống hiện tại…
Cô ả thật sự không chịu nổi cảnh ngày nào cũng ăn mì tôm và đồ hộp.
“Vậy thì miễn cưỡng cho cậu ta có cơ hội mời chúng ta ăn cơm vậy!”
Phương Vũ Tinh bĩu môi, có chút không tình nguyện mà mở miệng nói chuyện. Nói dứt câu thì cô ả cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn sang cho Trương Dịch.
[Trương Dịch à, đã lâu rồi chúng ta không có tụ tập ăn uống với nhau rồi. Nếu không thì tối hôm nay cậu đến nhà bọn chị đi, chúng ta cùng ăn cơm tối, nhé?]
Trương Dịch nhìn thấy tin nhắn thì bật cười.
[Chị muốn mời tôi ăn cơm à? Thật tốt, cảm ơn chị nhé!]
Phương Vũ Tinh vừa nhìn thấy tin nhắn mà Trương Dịch trả lời mình thì tức đến mức mặt mày trắng bệch.
Cũng có vài phần là vì quá lạnh.
Cô ả tức giận nói với Lâm Thải Ninh: “Trương Dịch này thật là mặt dày hơn cả mo cau, chẳng biết xấu hổ là gì! Tớ cho cậu ta cơ hội mời tớ ăn cơm, vậy mà cậu ta còn bắt tớ mời khách!”
Lâm Thải Ninh cũng giật mình.
Dường như cô ta cũng chẳng ngờ được rằng, Trương Dịch luôn theo đuổi Phương Vũ Tinh, nguyện quỳ dưới chân làm trâu làm ngựa cho cô ả, giờ lại biến thành một kẻ không hiểu chuyện như thế.
Thật kỳ lạ, mấy tên simp gái cũng có ngày tỉnh ngộ à?
Phương Vũ Tinh tức đến mức ném điện thoại sang một bên.
Cô ả thở phì phò nói: “Uổng công hồi đầu tớ còn định giữ Trương Dịch lại làm lốp dự phòng cho mình. Bây giờ nghĩ kỹ lại, phải ném cậu ta về phía sau mới được.”
“Bây giờ tớ rất là giận luôn!”
“Từ nay về sau tớ sẽ chẳng thèm nói câu nào với cậu ta nữa đâu. Đến lúc đó dù cậu ta có đến đây, quỳ xuống cầu xin tớ, cũng vô dụng mà thôi!”
Tuy rằng Lâm Thải Ninh rất thèm mấy món kia, nhưng mà cô ta vẫn đứng bên cạnh thêm mắm dặm muối cho Phương Vũ Tinh nghe.
“Đúng rồi đó, cậu ta còn chẳng biết tự lấy gương soi xem mình thế nào!”
“Bảo là muốn theo đuổi cậu, vậy mà lại keo kiệt chi li thế kia, loại đàn ông như thế xứng đáng độc thân cả đời!”
Hai người cứ như vậy, tôi một câu, cậu một câu, hùa nhau mắng Trương Dịch.
Trong lúc ấy Phương Vũ Tinh cũng có cầm điện thoại xem vài lần, cô ả cứ ngỡ Trương Dịch sẽ gửi tin nhắn đến xin lỗi cô ả.