"Hơ "
"Úi "
"Ái da, hở hang qua, cái váy này sao giống hệt cái yếm tăng thêm hai miếng vải ở phía sau vậy? Mặc cái này ra ngoài coi chừng đui mắt người nhìn!”
"Hử, cái này còn hở hang bạo hơn, những vị trí trọng yếu đều không được che chắn đầy đủ! Tứ sư tỷ vẫn thường mặc cái này cho Ngũ sư huynh nhìn hay sao?
Tiếp đó là hàng loạt tiếng xột xoạt, loẹt xoẹt và tiếng cười hì hì hắc hắc.
Từ sáng sớm tinh mơ, Tửu Cửu đã bận rộn hì hục sửa soạn trong căn lầu nhỏ của mình. Mãi cho đến giữa trưa nàng mới đứng trước cửa phòng, đầu ngón tay bối rối đặt trên then cửa, nhất thời lại không kéo mở cửa được.
Chỉ là đi ra ngoài dạo một vòng!
Uh thì chỉ là đi dạo một vòng thôi mà!
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Tửu Cửu chậm rãi kéo cánh cửa gỗ trước mặt ra, đôi chân nhỏ nhắn mang giày vải thanh lam thêu hoa từ từ bước ra ngoài.
Chỉ một thoáng, toàn bộ khu vực vườn tược phía dưới núi được đại trận bao phủ, tất cả đều biểu hiện chung một sắc thái.
Sững sờ!
Lại nghe loảng xoảng vài tiếng, đệ tử tạp dịch gần đan phòng bỗng dưng trượt đòn gánh, nam đệ tử dọn dẹp cỏ dại trong vườn hoa rơi cuốc vào chân, nữ đệ tử đang bưng mấy bình đan dược bị rớt khay xuống đất…
"Khục!"
Tửu Cửu hắng giọng, khoanh tay đi về phía trước nửa bước. Nàng vô thức lại ưỡn ngực ngẩng đầu, đảo mắt nhìn qua các nơi.
Gần đó, mấy nam đệ tử tranh thủ thời gian cúi đầu không dám nhìn nhiều, nhưng lát sau lại vụng trộm liếc mắt lấm lét ngắm vị sư thúc bốc lửa phía trước. Còn có tên đệ tử thiếu niên mới lên núi không lâu thì đứng ngẩn người ra, mặt đỏ như gấc chín.
“Cũng không có gì lớn nha, mặc cái gì cũng như vậy mà thôi! Không hở hang lắm, cũng không đồi phong bại tục, thậm chí so với mặc áo ngắn bình thường thì còn che nhiều hơn một chút.”
Tửu Cửu thầm tự nhủ rồi dùng đầu lưỡi liếm liếm bờ môi, ánh mắt tỏ vẻ do dự. Nhưng cuối cùng nàng cấp tốc quyết định cứ thế mà đi, tiện tay vẫy hồ lô lớn xém quên trong nhà bay ra, hóa thành kích thước lớn tầm một trượng.
Nàng theo thói quen định dạng chân bước lên hồ lô, nhưng nhìn lại phía dưới mặc váy màu hồng nhạt, không biết làm bằng vải gì nhưng rất nhẹ nhàng, nếu dạng chân thì hình như là sẽ tốc váy lên hết cả.
Thế là Tửu Cửu lấy tay túm váy, hai chân khẽ khép lại ngồi một bên ở phía trước hồ lô, ngự không bay lên.
Vừa bay ra ngoài Phá Thiên Phong, Tửu Cửu liền gặp một vị đạo nhân thấp bé đôi mắt quầng thâm héo mòn đang giẫm lên mây trắng, trong tay bưng một quyển sách chậm chạp bay tới.
Tửu Cửu lập tức dừng hồ lô lại, dùng tiên lực gia trì cố ý ho khan một tiếng
"Khục! Khụ khụ!"
Đang bay ngang qua, Tửu Ô ngẩng đầu nhìn một chút rồi nở ra nụ cười lễ phép với Tửu Cửu, sau đó lão ôm thư quyển chắp tay một cái, hướng về sườn núi Phá Thiên Phong hạ xuống.
Tửu Cửu sửng sốt một chút rồi tặc lưỡi, tiếp tục điều khiển hồ lô bay đi.
Mà vừa tiến vào trong đại trận, Tửu Ô đột nhiên gãi gãi đầu ngơ ngác lẩm bẩm:
"Vừa rồi hình như thấy tiểu sư muội? Không đúng, tiểu sư muội mấy trăm năm đều mặc mấy bộ quần áo kia, làm sao bỗng dưng thay đổi bộ dạng như vậy được.
Hoa mắt hoa mắt.
Haizz, gần đây mất sức quá, cũng may sư tỷ cuối cùng cũng bế quan, tóm lại có thể bồi bổ nguyên khí rồi."
Thở dài, Tửu Ô vừa tiếp tục nghiên cứu quyển sách [Bồi Nguyên Cố Khí Tam Thập Nhị Pháp] trên tay, vừa cất bước đi về phía căn lầu nhỏ của mình.
Vừa mới vào nhà, Tửu Ô đạo nhân liền ngửi được một mùi thơm tiên tử lưu lại trong không khí, lão không nhịn được rùng mình một cái.
Thân thể phản ứng, thuần túy là phản ứng thân thể.
Lão đạo yêu thương Tứ sư tỷ của mình thắm thiết, tình sâu tựa biển đông, tuyệt đối không có nửa điểm e ngại trong tâm trí. Tửu Ô lại nghĩ tới mình trong khoảng thời gian này biểu hiện anh dũng trên giường, trên mặt lộ ra ý cười thoải mái.
Từ khi uống rượu Độc Long của Lý Trường Thọ sư điệt chưng cất, cái lưng mặc dù đau, cái eo mặc dù mềm nhũn nhưng ở trước mặt sư tỷ lão lại càng thêm tự tin. Đạo lữ sinh hoạt càng ngày càng hòa hợp, tu đạo trường sinh cũng thêm vài phần sắc thái vui thú.
Chỉ là, lần trước bị tên sư điệt này trêu cợt một lần, trong lòng vẫn còn khó chịu.
Tửu Ô trầm ngâm một mình ngồi đọc sách ở bàn, nhanh chóng lâm vào suy tư xem cách nào để trả đũa Lý Trường Thọ.
Lấy chiêu thức của người trị ngược lại người. Cho hắn uống loại rượu cương dương này rồi dụ hắn vào trong khốn trận. Nếu như tên Trường Thọ sư điệt này có thể nhịn được dược lực của rượu mà không bối rối, mình lại cho Tiểu Cửu đến khiêu khích đốt thêm chút lửa!
Úi không được, không được. Đây cuối cùng là trêu đùa hắn hay là đem bánh bao thịt ném chó? Vạn nhất tiểu sư muội không phản kháng, vậy chẳng phải lỗ vốn lớn!
Đấu trí đấu dũng với gia hỏa này, hiện giờ bị lời thề kia hạn chế, coi như ít đi nhiều biện pháp. Bất quá càng như vậy thì mới càng thêm thú vị.
Tiểu tặc kia chờ đấy, rồi sẽ có lúc bần đạo tìm được sơ hở của ngươi!
…
"Thật sự là, trên đường gặp phải mấy người này, tại sao đều dùng loại ánh mắt kỳ quái kia dò xét người khác. Chẳng lẽ không sợ bị người đánh sao!"
Bay đến trên không trung Tiểu Quỳnh Phong, khoé miệng Tửu Cửu cong lên, không chịu được lẩm bẩm một câu.
Hồ lô lớn chậm rãi rơi xuống, tiên thức của Tửu Cửu đảo qua các nơi Tiểu Quỳnh Phong. Nàng phát hiện Lý Trường Thọ đang giảng bài cho Lam Linh Nga.
Khẽ chớp mắt, Tửu Cửu tận lực giấu diếm ba động khí tức của mình, muốn xem một chút nếu mình đột nhiên xuất hiện, hai sư huynh muội này sẽ có phản ứng gì.
Chắc không phải bị kinh hãi chứ?
Đôi mi thanh tú của Tửu Cửu nhíu một cái, thoáng tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Nàng vụng trộm tới gần nhà tranh, xa xa đã nghe từ trong đó truyền đến tiếng nói trầm ấm:
"Tinh thần mịt mờ, đạo hiển trong đó; khí về Trung Hải, ngưng ở nguyên hồn.
Trong câu này, điều khó lý giải nhất thật ra là Khí về Trung Hải. Khí ở đây cũng không phải là pháp lực muội tu luyện ra ở đầu ngón tay, cũng không phải thanh khí trọc khí, mà là một điểm tiên thiên tinh khí tự thân có ở ngón tay.
Đây là bảo vật có từ trong bụng mẹ, đối với Luyện khí sĩ vô cùng trọng yếu "
Trong phòng, Lý Trường Thọ đang ngồi ở ghế bành, tư thế buông lỏng thoải mái. Tiểu Linh Nga thì xếp bằng ở bồ đoàn chăm chú nghe giảng.
Tửu Cửu rón rén bước đến bên ngoài cửa phòng, xoay người một cái, giơ bàn tay lên làm giống như vuốt cọp rồi lao vọt vào phòng:
“Hú òa!”
Tiểu Linh Nga đang nhắm mắt ngồi lập tức không chịu được bật cười ra tiếng. Lý Trường Thọ thì tỏ vẻ bất đắc dĩ thả cuốn kinh văn trong tay ra, mỉm cười nhìn Tửu Cửu trong bộ đồ lạ lẫm.
Tửu Cửu trợn mắt nói:
"Sao lại không giật mình?”
"Ui nha! Bị sư thúc hù dọa rồi!"
Tiểu Linh Nga làm bộ hốt hoảng kêu nhẹ một tiếng, nhưng nàng vừa quay đầu, cái miệng nhỏ nhắn lại không nhịn được phát ra một tiếng tán thưởng:
"Tiểu sư thúc, sao thúc đột nhiên lại mặc váy dài?”
"Thế nào? Không được sao?"
Tửu Cửu vụng trộm quan sát phản ứng của Lý Trường Thọ rồi dạo một vòng trước mặt Tiểu Linh Nga, váy dài cùng mái tóc nhẹ nhàng phiêu động khiến trong phòng tràn ngập mùi thơm dễ chịu.
Lúc này Linh Nga cũng đang len lén nhìn phản ứng của sư huynh mình, phát hiện sư huynh cũng chỉ mỉm cười gật đầu, đáy lòng nàng nhẹ nhàng thở phào.
Sư huynh không bị mê mẩn mất hồn là tốt rồi!
Linh Nga khẽ cười nói
"Đương nhiên có thể mặc váy chứ! Sư thúc bình thường đã rất đẹp rồi, hiện tại lại càng lấp lánh chói mắt hơn. Sau này đệ tử cũng không dám cùng ngồi chung đám mây với sư thúc nữa nha!”
Tửu Cửu nháy mắt hấp háy với Lý Trường Thọ.
"Tiểu Trường Thọ, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Rất không tệ" Lý Trường Thọ gật đầu khen ngợi.
Đương nhiên đối với nữ tử có quan hệ khá thân thiết với mình, giống như hai nàng trước mắt đây, tiểu sư muội và Tiểu sư thúc; Tửu Cửu đột nhiên thay đổi một thân váy mới, có thêm mấy món trang sức mới, lại còn biểu lộ rõ ràng đang mong muốn được khích lệ. Thân là một nam nhân phong độ kỳ thật hắn không nên keo kiệt từ ngữ ca ngợi.
Nhưng nghĩ tới hôm qua khả năng xuất hiện hiểu lầm gì đó
Lý Trường Thọ lại tăng thêm một câu:
"Chỉ là đột nhiên thay đổi phong cách ăn mặc như vậy thì không được quen thuộc cho lắm.”
"À vậy hả?"
Tửu Cửu cúi đầu nhìn bộ váy áo mình tuyển chọn tỉ mỉ nửa ngày, biểu lộ của nàng thoáng có chút mất mát.
Bên cạnh, đáy lòng Linh Nga cũng buông tiếng thở dài.
Sư huynh quả nhiên vẫn là kiểu này. Tính tình của sư huynh giống như hận không thể cự tuyệt tất cả nhân quả ở ngoài cửa, muốn tới gần quả thật quá khó khăn.
Quả thực phiền phức.
Rất nhanh Linh Nga nở nụ cười thản nhiên, chủ động tiến tới, nhỏ giọng thì thào bên tai Tửu Cửu
"Sư thúc ngài lần đầu tiên mặc loại trang phục này sao?"
Tửu Cửu vội nói
"Ừm, đúng, ta đột nhiên muốn thay đổi phong cách mặc quần áo. Chính là như vậy."
"Thời điểm mặc loại trang phục này, trang điểm thêm một chút thì mới thích hợp.”
Linh Nga thì thầm bên tai Tửu Cửu vài câu. Hai mắt Tửu Cửu tỏa sáng vội vàng lôi kéo Linh Nga đi vào sau tấm bình phong.
Lý Trường Thọ thấy thế hơi lắc đầu, hắn vừa nâng quyển sách trên bàn lên tiếp tục nghiên cứu, vừa nghe âm thanh thì thầm một bên. Trong lòng hắn như bận tâm chuyện gì đó nhưng biểu lộ bên ngoài cũng không có gì thay đổi.
Không bao lâu, trong tiếng tấm tắc không ngừng của Linh Nga, Tửu Cửu lại từ sau tấm bình phong đi ra, dương dương đắc ý nhìn Lý Trường Thọ.
"Thế nào!"
Lý Trường Thọ ngẩng đầu nhìn, nở nụ cười toe toét.
Lúc này Tiểu sư thúc giống như là biến thành người khác, mặt bôi phấn trang điểm, chấm chút má hồng môi soi, kẻ lông mày mỏng manh hơn, váy lụa kẹp áo, đuôi phượng bàn mây. Nàng so với trước đó xinh đẹp hơn mấy phần, càng thêm vẻ đáng yêu mềm mại vốn có của nữ tử.
"Không sai" Lý Trường Thọ giơ ngón tay cái lên: "Thực lòng thì trong số nữ tử mà ta đã từng thấy, sư thúc xinh đẹp tuyệt đối xếp hạng trước ba.”
"Thật sao?"
Tửu Cửu chớp mắt mấy cái, đáy lòng không biết làm sao, cảm giác kỳ quái hai ngày nay quấn quanh trong tim bây giờ lặng yên tiêu tán, tâm cảnh trở nên vui vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
"Quả nhiên như thế thật. Sư thúc hẳn là có chỗ hiểu lầm đối với mình.”
Lý Trường Thọ nghĩ thầm trong bụng rồi nhìn Tửu Cửu cười nói:
"Sư thúc bình thường không trang điểm đã là đối tượng khiến rất nhiều nam đệ tử trong môn hết lòng hâm mộ.”
"Xùy, làm gì có!"
Tửu Cửu trợn mắt, khóe miệng lại cong lên theo thói quen cũ, lạnh lùng nói:
"Bản sư thúc cũng chẳng để ý đến những chuyện này, dù sao tu đạo trường sinh mới là chính sự.
Không nói cái này nữa, các ngươi còn học bài sao? Hay là đừng giảng bài nữa, chơi Đấu Đại Thần nha!"
Lý Trường Thọ cười nói
"Giảng bài dù sao cũng là chính sự."
Linh Nga lập tức ở phía sau ôm lấy cánh tay Tửu Cửu
"Chẳng mấy khi sư thúc đến đây, chơi Đấu Đại Thần đi! Đấu Đại Thần!”
Lý Trường Thọ không chịu được một tay ôm trán, một tháng bình quân đến bảy tám lần sao lại thành “Chẳng mấy khi” rồi?
Tửu Cửu quả quyết phụ họa
"Đấu Đại Thần!"
"Được thôi, khó có thời điểm mọi người hào hứng như vậy. Chơi thì chơi, sau này ta sẽ cho Linh Nga học bù.”
Lý Trường Thọ lắc đầu, mặc kệ bên cạnh hai người đang reo hò vui vẻ, hắn thuần thục bố trí trò chơi lên bàn thấp trước mặt.
Lúc ngồi xuống, Tửu Cửu cảm giác hơi khó chịu, liền chạy sang căn nhà tranh sát vách thay bộ đồ thoải mái nhất của mình là áo gai ngắn và váy ngắn. Nàng lại thay đôi giày thêu bằng đôi giày cỏ đặc chế mềm mại dễ chịu, đồng thời xóa đi trang điểm trên mặt.
Giày cỏ này cũng không phải làm từ cỏ phổ thông, mà là từ một loại tiên thảo Tửu Ô tỉ mỉ bồi dưỡng.
Như vậy thì dễ chịu hơn rất nhiều.
Bước ra khỏi căn nhà tranh, trong lòng Tửu Cửu vang vọng lời nói vừa rồi của Lý Trường Thọ
“Xinh đẹp tuyệt đối xếp hạng trước ba!”
Khóe miệng nàng không tự chủ nhếch lên, thì thầm nói:
"Gia hỏa này, thật đúng là đại nghịch bất đạo, loại lời này mà cũng dám nói."
Mở cửa ra, Tửu Cửu nhanh chóng xông vào cái bàn ở giữa phòng, nơi đó không bao lâu liền truyền ra một hồi âm thanh tranh đoạt chí chóe.
"Đoạt đại thần!"
"Gấp bội!"
"Siêu cấp gấp bội!"
"Ván này đại thần là Linh Nga, sư thúc và ta là tiểu Tiên, siêu cấp gấp bội, trước mắt đã mười hai khỏa linh thạch."
"Hừ hừ, ra tay đi Tiểu Linh Nga! Bản sư thúc có mười bảy tấm bài, hôm nay ngươi còn có thể thắng ta hay sao?"
Trời tối người yên, Lý Trường Thọ chắp tay rời khỏi căn nhà tranh.
Tiểu sư thúc cùng tiểu sư muội uống hết mấy hũ rượu, lúc này đang nằm ngáy o o trên giường. Hắn phụ trách đóng cửa mở đại trận, tránh cho bộ dáng chật vật của hai người sáng sớm ngày mai bị người bên ngoài nhìn thấy.
Trở về đan phòng, tiến vào mật thất dưới đất, Lý Trường Thọ ngồi trên bồ đoàn, nhắm mắt ngưng thần, hai tay hợp lại làm một rồi khẽ tách ra.
Giữa hai tay của Lý Trường Thọ, một đoàn hỏa diễm màu đỏ cam chậm rãi ngưng tụ sau đó bị hút vào thể nội, bắt đầu chậm rãi du tẩu nung đúc nguyên hồn đạo khu của hắn.
Từng đoá từng đoá hoa sen chín cánh xoay chầm chậm quanh người hắn. Lúc này những đoá hoa sen đã có kích thước lớn cỡ nắm tay, phù vân trên đó vô cùng ngưng thực, cũng đã tới gần mức độ hoàn thiện.
Nhưng Lý Trường Thọ vẫn như cũ cảm thấy chưa đủ. Hắn chậm chạp không muốn bước vào Quy Đạo cấp chín.