Bên trên một đám mây trắng bình thường, dáng vẻ Lý Trường Thọ đang đứng trên đấy cũng bình thường, đang bay ở độ cao an toàn như bình thường, trở về Tiểu Quỳnh Phong một cách bình thường.
Nhưng đáy lòng lại hoàn toàn không tĩnh lặng được như bên ngoài...
Lúc đầu việc lĩnh đội này đã đẩy ra ngoài rồi, không ngờ lại bị Hữu Cầm Huyền Nhã một cước đá trở về. Tiện thể, nàng còn hàn chết cánh cửa, dán lên hai tấm phù phong ấn cấp Thiên Tiên.
Hoàn hảo, trước đây đã ném nồi cho Tửu Ô, dựng lên hình tượng bản thân "Vừa vô tội vừa bi thảm vừa là người bị hại", cho nên tình cảnh lúc này cũng không quá bị động.
Về phần hình tượng Tửu Ô bị hao tổn, cũng là do Tửu Ô đào hố sẵn, mà Lý Trường Thọ cũng chỉ là trong lúc bò từ đáy hố ra bên ngoài, đạp mạnh một cước vào trán đạo nhân lùn mà thôi.
Dù sao cũng không có ai thật sự dám đi trách tội chín vị tiên họ Tửu, chuyện này chỉ có thể mặc kệ vậy thôi.
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ không khỏi bắt đầu cân nhắc, vì sao Tửu Ô lại muốn hành sự như vậy.
Đoán chừng là do vị đạo nhân lùn này cảm thấy rất thú vị.
Mấy lần uống rượu trước, Tửu Ô đều khuyên bảo hắn chủ động thu hút một chút thanh danh, từ đó được môn phái coi như trọng điểm cần bồi dưỡng.
Lý Trường Thọ có thể cảm giác được, vị sư bá này có một loại "Tinh thần trách nhiệm" cực cao, lần này muốn hắn nhận vị trí lĩnh đội, bại lộ tu vi Phản Hư cấp sáu, từ đó đạt được sự coi trọng từ môn phái, từ đệ tử ưu tú trở thành mầm tiên...
Nhưng làm như vậy...
Hoàn toàn không có ý nghĩa!
Chỉ thêm phiền phức mà thôi!
Lý Trường Thọ không chịu được vuốt vuốt cái trán.
Át chủ bài lớn nhất của hắn là tu vi, lá bài tẩy này bị lộ ra một phần nhỏ, thì cũng sẽ mất đi một phần an toàn. Hơn nữa từ đó sẽ bị người khác chú ý, thậm chí kiêng kị.
Bề ngoài Độ Tiên Môn thoạt nhìn thì bình hoà, nhưng thực ra luôn có các loại sóng ngầm cuồn cuộn. Tổng tài nguyên trong môn cũng nhiều, nhưng đám đệ tử trên tất cả các phong lại đang có xu hướng tăng lên không ngừng. Vậy nên giữa tất cả các phong luôn âm thầm cạnh tranh với nhau dị thường kịch liệt.
Thật sự cho rằng hắn không biết, sư phụ mình trước kia vì sao bị thương?
Dù không lấy được tin tức chuẩn xác, đoán trên đoán dưới, nghiệm chứng, đưa ra kết luận, sư phụ còn không phải là bị người một nhà trong môn ám toán hay sao?
Qua chuyện này, từ đầu đến cuối thái độ của sư phụ chỉ im lặng không nói. Từ đó có thể suy đoán, cỗ thế lực ám hại sư phụ trong môn cũng không nhỏ, đối phương lúc ấy hẳn là muốn phế đi sư phụ mình, định cắt đứt Tiểu Quỳnh Phong nhất mạch. Nhưng sư phụ giãy giụa, dùng đường tu hành của mình, không cho đối phương tiếp tục có cơ hội.
Môn quy của Độ Tiên Môn nghiêm khắc, đệ tử chưa thành tiên ra ngoài đều phải báo trước cho Bách Phàm Điện, sau khi được đáp ứng mới có thể đi ra khỏi đại trận hộ sơn.
Nếu như là mầm tiên được ký thác kỳ vọng, trong môn có thể còn sai khiến Nguyên Tiên thậm chí là Chân Tiên đi theo ra ngoài.
Từ lúc tám mươi, chín mươi năm trước, Lý Trường Thọ trên cơ bản đã có thể suy đoán ra, sư phụ bị thương phát sinh ở dưới những tình huống nào.
Thứ nhất, đi ra ngoài lịch luyện.
Thứ hai, từ một cuộc thi đấu nào đó trong môn lúc trước.
Khả năng thứ hai lớn hơn một chút.
Mấy ngàn năm trước lúc Tửu Ô nhập môn liền lập tức bái làm môn hạ của Vong Tình thượng nhân, điểm xuất phát cao, tiến triển nhanh. Phá Thiên Phong vẫn là nhất mạch mạnh nhất, loại tư duy theo quán tính này, khiến Tửu Ô không nhìn thấy bè lũ xu nịnh trong môn phái.
Nhưng Lý Trường Thọ lại không thể không đề phòng, Tiểu Quỳnh Phong là thế lực đứng chót trong môn, điều này khiến Lý Trường Thọ không thể không cảnh giác với hoàn cảnh nhìn như bình hoà này, để rồi phải lưu lại một...khụ, lưu lại hai, ba mươi cái tay.
"Mà thôi, nước đến chân, cũng không có cách nào né tránh được."
Phàm là mượn cớ ốm, nói mình có một chút dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, tám thành sẽ khiến cho cao thủ trong môn cầm tay dò xét...
Vào lúc mấu chốt này giả bộ mình ngẫu nhiên có cảm ngộ, nhất định phải bế quan tu hành, chín thành cũng sẽ bị kiểm tra thân thể...
Đánh Linh Nga gần chết sau đó mình phải lưu lại quan tâm chăm sóc?
Ách, đùa à, đùa à, sao có thể nỡ ra tay, dù sao cũng là tiểu sư muội đáng yêu lớn lên từ nhỏ mà mình thấy...
Được rồi.
Không có kế Trương Lương, vẫn còn thang leo tường.
Bốn ngày sau là hành trình đi Đông Hải, mình chỉ cần không nói nhiều hơn một câu, không nói thêm nửa chữ, để cho Hữu Cầm Huyền Nhã thực sự trở thành người lĩnh đội thế hệ trẻ tuổi, giảm sự tồn tại của mình xuống là được.
Vì thế, hắn quyết định chỉ làm một người đẹp trai bình thường.
Tướng mạo họ Lý văn nhã, khí chất bình thản, đẹp trai ở mức phổ thông.
Nói đi cũng phải nói lại, lần trước Hữu Cầm Huyền Nhã ở trong chuyến đi Bắc Câu Lô Châu có thể do bị đả kích, trở lại Phá Thiên Phong bế quan mấy năm, tu vi đột phá liên tục, hiện nay đã là cảnh giới Phản Hư cấp tám, vượt qua vị sư huynh Phá Thiên Phong vốn có tu vi đệ nhất.
Đây cũng là lý do hôm nay Hữu Cầm Huyền Nhã dám đứng ra, tự tin "Cứng rắn tiếp nhận".
Loại tình huống liên tục đột phá này, mặc dù chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, nhưng cũng không phải là chuyện tốt, nói không chừng sau này thiên kiếp sẽ chôn xuống tai hoạ ngầm gì cho nàng.
Tu hành cũng có câu "Dục tốc bất đạt", giống như cảnh giới lúc này của Lý Trường Thọ, đều là lặng lẽ từng chút một, từng bước một, làm gì chắc đó rồi mới đột phá.
Đại khái sáu mươi năm trước, sau khi âm thầm đột phá cảnh giới Phản Hư, Lý Trường Thọ tận mắt nhìn thấy một lần có người trong môn độ tiên bị thiên kiếp đánh thành tro bụi.
Sau đó, hắn bắt đầu cưỡng ép áp chế cảnh giới, không ngừng cảm ngộ "chi tiết" mỗi một cảnh giới, lặp đi lặp lại nhiều lần đến thông thấu mới thôi.
Khi đến một tiểu cảnh giới, sẽ bị hắn "giẫm đạp" lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi có nền móng vô cùng vững chắc, khi đó hắn mới bước vào bước kế tiếp dù có thể vẫn chưa thỏa mãn. Hắn sẽ tiếp tục cẩn thận tính toán tỷ lệ mình sống sót khi đối mặt với thiên kiếp.
Lúc ấy Lý Trường Thọ đã quyết định "dù là mất hai trăm năm đặt nền móng, cũng phải chuẩn bị tốt cho việc độ thiên kiếp.
Nhưng không biết tại sao, tốc độ tu hành của hắn cũng không vì vậy mà chậm lại, ngược lại áp chế cảnh giới càng ngày càng tốn sức...
Có lẽ, đây chính là cảm nhận đại đạo, rèn luyện dành cho hắn...
Trở lại Tiểu Quỳnh Phong, lúc này sư muội đang tu hành.
Lý Trường Thọ ở dưới tàng cây yên tĩnh suy nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu chúc phúc cho Tửu Ô một câu. Hy vọng y sớm sinh quý tử, trai cũng được, gái cũng tốt, cả người cao lên tám thước.
Quay người tiếp tục làm việc như bình thường.
Hắn bắt đầu chế tác một bộ "Lồng cách điện" mới.
Lần độ kiếp của sư phụ đã chứng minh, lồng cách điện có tác dụng ngăn cản, suy yếu lực lượng thiên kiếp.
Mặc dù làm cho sư phụ cái lồng cách điện kia, sau khi ngăn cản một đạo lôi kiếp thì đã bị lực lượng thiên kiếp cưỡng ép đánh nát, nhưng thứ này, đúng là ở trong phạm vi cho phép của quy tắc Thiên Đạo.
Một cái lồng có thể ngăn cản một đạo lôi điện?
Vậy thì chuẩn bị chín cái lồng cách điện, chẳng phải có thể vô hại vượt qua thiên kiếp?
Đối với chuyện này, Lý Trường Thọ chỉ có thể lắc đầu cười cười.
Độ thiên kiếp chính là tử kiếp đối với sư phụ, nhưng với hắn, chỉ cần nắm chắc chín mươi chín phần trăm có thể đảm bảo mình không chết, đó chính là cơ duyên lớn nhất từ lúc tu hành đến nay!
Đầu tiên, thiên kiếp là bước mấu chốt nhất để Luyện Khí Sĩ "Phá kén thành bướm".
Kiếp lôi đánh xuống, nguyên thần thăng hoa.
Xác phàm hóa thành tiên thai, thần hồn hóa thành Tiên Anh, từ đó bước vào một thế giới hoàn toàn mới, trở thành một hạt cát trong Hồng Hoang khổng lồ.
Tiếp theo, thiên kiếp cũng là một loại cơ hội đối mặt tiếp xúc với đại đạo.
Khi Luyện Khí Sĩ độ kiếp sẽ có thể có lĩnh ngộ, vào thời khắc sinh tử nhìn thấy diễn biến con đường đại đạo của bản thân sau này, rất có thể sẽ thực sự "Phi thăng".
Bên trong Độ Tiên Môn cũng có ghi chép, Vong Tình thượng nhân chính là người sau khi độ kiếp khoảng một canh giờ, đột phá thẳng lên cảnh giới Chân Tiên, sau khi vượt qua cảnh giới Nguyên Tiên, đạo cơ chẳng những không bất ổn, mà việc tu hành sau này còn thế như chẻ tre.
Mà căn cứ theo cổ tịch ghi chép, thời viễn cổ, có Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc sau khi độ kiếp phi thăng, còn đột phá thẳng lên cảnh giới Thiên Tiên.
Đương nhiên, Lý Trường Thọ không có hi vọng xa vời như vậy, hắn chỉ muốn đạt được một mục tiêu tương đối hơi thấp - bình ổn vượt qua thiên kiếp, đạo cơ viên mãn là không tồi rồi.
Vì một tương lai từng bước một leo lên đỉnh núi cao "Trường sinh", gây dựng cơ sở vững chắc!
Lý Trường Thọ sở dĩ làm cái lồng cách điện này là để chuẩn bị dùng, nhưng thật ra là đề phòng đạo thiên lôi cuối cùng, hoặc là đạo thiên lôi thứ hai đếm ngược lên.
Trước mặt lôi kiếp, hắn khẳng định là phải ngạnh kháng, từ đó thu hoạch được chỗ tốt lớn nhất, đồng thời nắm chắc ngạnh kháng mười phần!
Vì đề phòng phát sinh chuyện "Dụng cụ bị trục trặc", cái lồng cách điện này, thật ra đã là cái thứ sáu trong hai ngày qua hắn làm.
Có kiện lợi khí này, sinh mệnh của hắn không thể nghi ngờ lại tăng thêm một tầng bảo hộ, tỷ lệ sống sót khi đối mặt với thiên kiếp đã nắm chắc đạt chín mươi chín phần trăm.
Hơn nữa, kế tiếp có thể tìm cơ hội lĩnh hội Vô Vi Kinh, đợi hắn sau khi làm gì chắc nấy đột phá đến Quy Đạo cấp chín, việc thuận lợi vượt qua thiên kiếp chắc chắn có thể đạt tới 99.5%.
Đạt đến mức này đã có thể đủ khiến hắn "liều mạng" đánh cược một lần.
Tiện thể nhắc tới, trước kia, vì để cho mình không kiêu không ngạo, làm gì chắc đó, tạo áp lực đủ lớn cho mình tu hành, từ ban đầu Lý Trường Thọ đã tính toán khả năng chắc chắn độ thiên kiếp. Hắn "mặt dày vô sỉ", cứ tính toán rằng mình sẽ độ chín đạo lôi kiếp.
Vì sao lại nói mình mặt dày vô sỉ?
Dù sao thì cửu lôi thiên kiếp cũng là dành riêng cho những thiên tài kỳ tài, mà Lý Trường Thọ chưa từng cảm thấy mình kỳ tài ở mặt nào.
Hắn chỉ hơn người ở chỗ dùng thời gian người khác nghỉ ngơi, để suy nghĩ chuyện tu hành mà thôi...
"Đúng rồi, còn có một việc quan trọng hơn, trước tiên phải nhớ kỹ."
Lý Trường Thọ đột nhiên nghĩ đến điều gì, dừng việc khắc gỗ, lấy ra một khối ngọc giản, dùng linh thức viết ở trong đó một cái tiêu đề cùng với một đoạn văn.
« Những điều cốt yếu cần tuân theo lúc đối mặt với thiên kiếp »
Thiên kiếp chính là lịch luyện của Thiên Đạo dành cho Luyện Khí Sĩ, mặc dù Thiên Đạo chí công vô tư, nhưng sau khi Đạo Tổ thành đạo, rất có thể đã giao phó cho Thiên Đạo một tia nhân tính.
Trên nguyên tắc thà tin là có, không tin là không có, không cầu công đức, chỉ cầu không sơ suất, lúc đối mặt với thiên kiếp, cần nhắc nhở bản thân, không thể giơ thẳng ngón giữa, không thể chửi ầm lên, không thể quở trách Thiên Đạo từ đáy lòng, phải lặp đi lặp lại với bản thân rằng thiên kiếp chính là cơ duyên của mình, là phong hiểm và kỳ ngộ cùng luôn luôn song hành, là kiếp nạn người người bình đẳng.
Trước tiên phải vái chào thiên kiếp!
"Ngươi có muốn nói lời cảm ơn không? Cảm ơn trong lúc cấp bách, phải chăng Thiên Đạo đại nhân sẽ giơ cao đánh khẽ?"
Lý Trường Thọ trầm ngâm chừng hai hơi thở, rồi tiếp tục dùng linh thức viết.
Cẩn thận suy nghĩ, mặc dù thực lực và tích lũy của bản thân không tệ, nhưng độ kiếp là một việc khác, còn phải cẩn thận chuẩn bị mấy phen mới được.
Quả nhiên, có Vô Vi Kinh cũng không thể nóng vội...
Thời gian bốn ngày nhanh chóng trôi qua, Lý Trường Thọ bận rộn ở trong đan phòng ba ngày rưỡi, còn lại nửa ngày dùng để tập hợp mọi thứ.
Lúc đi đường, mười sáu vị Chân Tiên cùng với mười một vị đệ tử bọn hắn cưỡi một đám mây trắng khá lớn, đều tự mình thành thành thật thật ngồi xếp bằng.
Mấy vị Thiên Tiên thì mỗi người cưỡi một đám mây trắng, bay xung quanh đám mây này, ẩn ẩn hiện hiện lên trận hình bảo vệ.
Vong Tình thượng nhân thì ở trên một đám mây trắng hình hoa sen, bay ở đầu tiên.
Có cao thủ trong sư môn che chở, đúng là thật sự thoải mái.
Lý Trường Thọ ngồi trong góc, cảm thụ được từng cơn gió nhẹ chầm chậm thổi giữa thiên địa. Dùng linh thức dò xét khắp nơi quanh mình, đầu ngón tay vuốt ve hai tờ người giấy.
Thân là người lĩnh đội thật, Hữu Cầm Huyền Nhã ngồi ở phía trước nhất. Thêm nữa, nàng lại mang chiếc váy màu hoả hồng mà nàng yêu thích nhất, lại chuẩn bị tỉ mỉ trang sức đuôi phượng. Nàng một lần nữa giống như một đóa hoa Hoả Linh nở rộ, kiêu ngạo bất phàm, thật sự khiến cho người khác chú ý.
Thân là người lĩnh đội giả, Lý Trường Thọ trốn ở góc hẻo lánh nhất, lúc ngồi xuống hơi híp mắt, trường bào trên người mặc dù sạch sẽ, nhưng không nổi bật như các đệ tử khác.
Nhưng rõ ràng, Hữu Cầm Huyền Nhã cũng không muốn chỉ ở phía trước một mình trong cả đoạn đường này...
Di chuyển ổn định không quá nửa canh giờ, Hữu Cầm Huyền Nhã đứng dậy chậm rãi với tư thế ưu nhã, cõng đại kiếm, đi tới mảng mây lớn bên cạnh người Lý Trường Thọ.
"Trường Thọ sư huynh." Hữu Cầm Huyền Nhã thấp giọng hỏi: "Ta có thể ngồi ở đây không?"
Lý Trường Thọ suy nghĩ: ngươi ngồi cũng được, đợi lát nữa ta sẽ đổi chỗ.
"Hữu Cầm sư muội có gì muốn nói cứ nói, mời." Lý Trường Thọ mỉm cười đáp lời, nhưng ngón tay lại chỉ một vị trí xa hơn một chút.
Hữu Cầm Huyền Nhã nhẹ nhàng gật đầu, hơi nhấc váy lên ngồi xếp bằng xuống, động tác vẫn thập phần ưu nhã như cũ.
Mà ánh mắt Lý Trường Thọ, trong lúc lơ đãng lại quét qua hai tay nàng...
Trên tay nàng, có một kiện thủ sáo (bao tay) dày không phù hợp với cái váy dài cho lắm.
Cũng có lòng rồi.