"Đây là vì Luyện Khí tầng sáu đại thành Tinh Cốt, thậm chí một vài người thiên phú dị bẩm sẽ chuyển sang Ngọc Cốt, thực lực sẽ xuất hiện một lần tăng vọt rõ rệt so với Luyện Khí tầng năm."
"Mặc dù Hàn Tủy Hỏa chỉ cao hơn Cửu Minh Hỏa một cấp, nhưng cũng không phải loại lương thiện."
"Trước đó ngươi chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bốn, chỉ sợ căn bản không thu phục được nó. Dù hiện tại là Luyện Khí tầng năm, cũng khá mạo hiểm..."
Bùi Lăng nghe đến đó, không khỏi khẽ giật mình: "Hàn Tủy Hỏa? Mạo hiểm?"
Không phải ngươi nói là tạo hóa có thể gặp nhưng không thể cầu sao???
Không phải ngươi nói tiền phạt cũng không đáng là bao sao???
Hắn vội vàng nói: "Sư huynh, rốt cuộc Hàn Tủy Hỏa này là gì? Rất đáng tiền sao? Hơn nữa đã có mạo hiểm, hay là lần này bỏ qua đi? Chờ đến lúc ta tu luyện tới thực lực cao hơn, nắm chắc hơn rồi lại đi?"
"Không được!" Trịnh Kinh Sơn quyết đoán cự tuyệt, "Hàn Tủy Hỏa kia ngoại trừ là đan hỏa bát phẩm, ngoài việc có tác dụng với đan sư, còn có công dụng tẩy tủy, lần này có rất nhiều người để mắt tới. Ta cũng phải dựa vào tên tuổi của sư tỷ mới miễn cưỡng lấy được. Cho nên không thể chờ! Nếu không, ai biết sẽ bị ai chặn lại?"
Lại nghi ngờ nhìn hắn, "Bùi sư đệ, ta nhớ trước khi ngươi vào tông đã dám trộm Thối Cốt Đan của ta để tu luyện, loại khí phách không sợ chết theo đuổi đại đạo như ngươi, nói thẳng ra, đến bây giờ sư huynh vẫn rất bội phục. Nhưng ngươi mới tiến tông mấy ngày, vì sao đã trở nên sợ đầu sợ đuôi, lo trước lo sau như thế?"
Không sợ chết cái búa!
Đó là hệ thống thiểu năng.
Hắn giống loại người không có đầu óc đó sao?
"Sư huynh, không phải ta đang sợ hãi." Ngay trước mặt Trịnh Kinh Sơn, Bùi Lăng nghĩ một đằng nói một nẻo, "Ta chỉ lo lắng mình có thực lực thấp, phụ lòng bồi dưỡng người tài của sư huynh. Đến lúc đó, chẳng phải để sư huynh lãng phí thời giờ sao?"
Trịnh Kinh Sơn nhìn chằm chằm hắn một lát, thấy người sư đệ này ngồi nghiêm chỉnh, thoạt nhìn ánh mắt sáng ngời, không hề lùi bước, lúc này mới thoải mái, lời nói thấm thía: "Bùi sư đệ, cần phải biết trên con đường tranh giành đại đạo này, không tiến tất lùi! Nhất là loại tu sĩ xuất thân hàn vi như ngươi, một bước thụt lùi, từng bước thụt lùi, sau trăm năm nhớ lại, hối tiếc không kịp, cũng không có cơ hội nữa."
"Với sự rộng lớn của Thánh tông, sẽ có rất nhiều đệ tử, mặc dù ít người có được tư chất như ngươi, nhưng tuyệt đối không phải có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nếu không anh dũng tiến tới, hơi đi sai bước, chắc chắn chẳng khác gì người thường!"
"Đến lúc đó, chắc chắn sẽ giống với vô số tiền bối, nóng vội đi qua trăm năm, cuối cùng hóa thành một nắm cát vàng."
Bùi Lăng hơi thay đổi sắc mặt, cúi đầu nghe dạy bảo: "Vâng, lời nói của sư huynh như đánh thức kẻ mê đắm, sư đệ nhất định ghi nhớ trong lòng!"
Nói là nói vậy, hắn sẽ không đi làm chuyện chịu chết, cửu tử nhất sinh càng khỏi phải bàn.
Lúc đang muốn hỏi thăm cặn kẽ tình hình nhiệm vụ, tiểu viện lại bị gõ vang, Trịnh Kinh Sơn mở trận pháp, chỉ thấy ba người một nữ hai nam mặc đồ nội môn đệ tử đi vào.
Ba người kia mơ hồ coi nữ tu là chủ.
Nữ tu áo gai váy trắng, đầu quấn vải trắng, cách ăn mặc như quần áo tang. Khuôn mặt nàng như vẽ, ngũ quan vô cùng tinh xảo, nhưng cẩn thận nhìn lại, toàn thân không có chút nhân khí nào như một bộ nữ thi biết di chuyển.
Hơn nữa dáng người nhỏ gầy hơn nữ tử bình thường, trên lưng lại cõng một bộ quan tài cực kỳ cầu kỳ.
Không biết bộ quan tài kia làm từ tài liệu gì, thoạt nhìn toàn thân đen nhánh, nhìn kích cỡ có thể chứa ít nhất ba người, toàn thân quan tài phủ đầy lá bùa, còn cần mấy sợi xiềng xích khóa chặt nó lại.
Dù là như thế, lúc nữ tu này đến gần, Bùi Lăng vẫn nghe được bên trong hắc quan vang lên tiếng gõ nặng nề, một cái, một cái, lại một cái, còn kèm theo tiếng động sắc nhọn khi móng tay xẹt qua quan tài, khiến hắn cảm thấy trong lòng buồn bực như muốn đứng dậy né tránh.
Hai tên nam tu một người áo xanh, một người áo lam.
Tuổi tác tu sĩ áo xanh còn trẻ, da mặt trắng nõn; vẻ ngoài tu sĩ áo làm khá già, thoạt nhìn hơi trung thực.
Trịnh Kinh Sơn đưa tay ra miễn lễ, sau khi gọi dậy, liền giới thiệu với Bùi Lăng: "Ba vị này đều là đệ tử trong một mạch Kiêm Tang ta."
Nữ tu tên là Âu Dương Tiêm Tinh, tu vi là Trúc Cơ trung kỳ, thực lực đứng đầu một mạch Kiêm Tang, cũng là trợ thủ đắc lực của Trịnh Kinh Sơn; nam tu áo xanh tên là Phương Cát, Trúc Cơ sơ kỳ, kiêm tu y độc; tu sĩ áo lam là Tiết Huỳnh, Trúc Cơ sơ kỳ, sở trường trận pháp.
"Ta đã thông báo tình hình nhiệm vụ cụ thể với Tiêm Tinh." Trịnh Kinh Sơn liếc nhìn ba người, trầm giọng nói, "Gần đây nội môn không yên ổn, lần này đi vào lòng đất, tất nhiên có khó khăn trắc trở, các ngươi chắc chắn phải cẩn thận!"
Ba người cùng nhau ôm quyền đồng ý.
Trịnh Kinh Sơn lại nói: "Nhiệm vụ thất bại cũng không sao, nhưng phải đảm bảo tính mạng của Bùi Lăng. Nếu gặp phải nguy hiểm..."
Âu Dương Tiêm Tinh lập tức nói: "Mạch chủ xin yên tâm, chỉ cần ba người chúng ta còn lại một hơi, quyết không để Bùi sư đệ xảy ra sơ suất gì! Dù ba người chúng ta không còn lại chút sức nào, nhất định sẽ xả thân cản ở phía sau cho Bùi sư đệ!"