Nói xong lại dặn dò thủ hạ, "Ta đến đáy vực một chuyến, xem có cơ hội lấy đầu Bùi Lăng kia tế bái Thành An hay không. Ngươi ở lại nơi này, nếu hơn nửa ngày sau mà ta chưa về, nói rõ ràng mọi chuyện với người Chu gia, mời bọn họ chuyển lời cho Chu chân truyền."
Lúc Miêu Thành Dương khởi hành, Bùi Lăng còn đang cố gắng giãy giụa ở biên giới cái chết.
Lạnh.
Quá mẹ nó lạnh!
Đây là cảm giác sau khi Bùi Lăng tiến vào hắc vụ, hắn không khỏi nhớ lại tình hình lần đầu tiên gặp Hiểu Nghê và Vụ Liễu, khi đó trên Huyền Cốt Lăng Âm Chu cũng nổi hắc vụ lên bốn phía, sương mù tụ lại như cột... Chắc hẳn tọa giá của Lệ tiên tử cũng liên quan đến cái vực sâu này?
Nhưng hắc vụ trên Huyền Cốt Lăng Âm Chu chỉ xuất hiện khoảng thời gian ngắn ngủi, đã khiến Bùi Lăng và Bùi Hồng Niên chật vật không chịu nổi.
Vực sâu trước mắt lại như không có điểm cuối, Bùi Lăng cũng không biết đã rơi xuống bao lâu, chỉ cảm thấy cả người đã sắp đông cứng, vẫn là Âu Dương Tiêm Tinh phát hiện không đúng, kịp thời chuyển vận một chút linh lực qua để bảo vệ tâm mạch của hắn, hắn mới không hoàn toàn mất ý thức.
Sau một lúc lâu, hắn đang thoi thóp lại thấy bên eo ba người Âu Dương Tiêm Tinh hiện ra huỳnh quang nhàn nhạt. Sau đó, ở một vị trí vách vực cách đó không xa truyền ra lực hút, hút cả bốn người vào trong.
"Sư tỷ." Bùi Lăng đầu choáng mắt hoa bò dậy từ dưới đất, chỉ thấy Phương Cát nhìn hắn với ánh mắt chán ghét không chút che giấu, hỏi Âu Dương Tiêm Tinh, "Đợi lát nữa ai dẫn theo tên rắc rối này? Nếu không hắn không thể sống sót đến khi vào Cảm Mộng lâm."
Âu Dương Tiêm Tinh nhíu mày, theo dự định ban đầu của nàng, đương nhiên để Phương Cát kiêm tu y độc dẫn theo Bùi Lăng sẽ an toàn hơn.
Nhưng bây giờ thái độ này của Phương Cát...
Mặc dù nàng có tu vi cao nhất lại là sư tỷ, nếu cưỡng ép hạ lệnh, Phương Cát cũng không dám chống lại, nhưng lúc ở trong bụng U Hồn đã nhắc nhở Phương Cát một lần, nếu tiếp tục ép buộc, chẳng may Phương Cát lá mặt lá trái... Suy nghĩ một chút, Âu Dương Tiêm Tinh nói: "Bùi sư đệ, chút nữa ngươi đi theo Tiết Huỳnh."
Bùi Lăng cúi đầu nói: "Vâng."
Hắn nhanh chóng đánh giá bốn phía, dường như nơi này là một hang động đá vôi trong vách núi.
Xung quanh là từng khối đá kỳ quái lởm chởm, mặt đất gồ ghề nhấp nhô, trên đỉnh đầu cũng có vô số thạch nhũ treo ngược cứ như một thanh kiếm sắc bén đang treo cao. Có lẽ chịu ảnh hưởng của hắc vụ, nơi này rất lạnh lẽo, mơ hồ thấy được dấu vết băng sương ở trên vách đá. Còn có một vài động vật nhỏ không biết tên sinh sống ở đây, tốc độ cực nhanh, thỉnh thoảng nhảy chồm qua như quỷ mị.
Nhìn tình cảnh này, Bùi Lăng thở dài ở trong lòng, sớm biết lần này nguy hiểm như thế, hắn không nên nghe lời Trịnh Kinh Sơn chăm chỉ tu luyện!
Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể kiên trì ôm quyền nói với Tiết Huỳnh: "Tiết sư huynh, đợi lát nữa còn xin ngài chiếu cố nhiều hơn."
Vẻ ngoài Tiết Huỳnh thật thà, trầm mặc ít nói, nghe vậy chỉ khẽ gật đầu.
Thế là Âu Dương Tiêm Tinh đi đầu, Tiết Huỳnh đi cuối, Phương Cát và Bùi Lăng ở giữa, bốn người đi sâu vào trong hang động đá vôi.
Có ba tu sĩ Trúc Cơ kỳ hộ tống, trong đó Âu Dương Tiêm Tinh là Trúc Cơ trung kỳ, cả quãng đường vô cùng thuận lợi, thỉnh thoảng xuất hiện chút vấn đề, Bùi Lăng còn chưa phát hiện, đã bị người trước kẻ sau tiêu diệt.
Chỉ là sau khi đi một đoạn đường, Âu Dương Tiêm Tinh đi phía trước đột nhiên dừng lại, cẩn thận nói: "Phía trước là Cảm Mộng lâm, tất cả cẩn thận!"
"Bùi sư đệ, Cảm Mộng lâm có thể khiến tu sĩ rơi vào ảo giác, lạc lối trong đó." Lúc này Tiết Huỳnh mãi không lên tiếng lại khẽ nói với Bùi Lăng, "Đến lúc đó ngươi nhất định nhớ kỹ, mặc kệ thấy cái gì cũng không cần để ý, nhất định không thể rời khỏi đội ngũ!"
Nói xong không biết rút ra một cây côn gỗ từ chỗ nào, ra hiệu hắn bắt lấy, "Tiếp theo ngươi nhất định phải nắm chặt cây gậy gỗ này, cho đến khi rời khỏi Cảm Mộng lâm."
Bùi Lăng không cần hắn ta nói lần thứ hai, lập tức nắm chặt gậy gỗ, trịnh trọng nói: "Sư huynh yên tâm, ta nhất định không buông tay."
Không đi được bao lâu, hắn thấy cách đó không xa có vô số dây leo huyết sắc rũ xuống từ đỉnh động, cuộn thành từng cục, kéo dài vô tận như thác nước huyết sắc trút thẳng xuống, thoạt nhìn vô cùng hùng vĩ.
Chỉ là nhìn kỹ lại, dường như những sợi dây leo kia cũng không phải thực thể, mà như ảo ảnh, hiện ra vầng sáng mông lung.
Bùi Lăng chỉ liếc nhìn thật nhanh đã cảm thấy trong đầu hơi choáng váng, hắn không dám nhìn, vội vàng cúi đầu xuống, chợt giật mình: Vốn mình đang nắm lấy gậy gỗ, chẳng biết từ lúc nào đã biến thành bàn tay mềm mại của một thiếu nữ.
Hắn giật mình, vô thức nhìn lên theo bàn tay tinh tế trắng nõn, lại là một khuôn mặt trắng nõn mềm mại như cánh hoa, yểu điệu như vầng trăng, đó là Lệ tiên tử!
Lệ tiên tử?
Bùi Lăng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, còn không kịp suy nghĩ, đã thấy Lệ tiên tử kéo tay hắn một cái, ra hiệu hắn đuổi theo mình, đi ra sau một lùm dây leo ở bên cạnh.
Nàng muốn dẫn ta đi đâu... Trong lòng Bùi Lăng mơ hồ phát hiện không đúng, nhưng lại cảm thấy mình không thể chống đối người trước mặt.