"Cho nên ngươi nhớ kỹ, dù như thế nào cũng không nên rời khỏi con đường mòn này."
Bùi Lăng nghe vậy, thần sắc nghiêm nghị nhẹ gật đầu, âm thầm liếc nhìn Tiết Huỳnh, ánh mắt lóe lên.
"Phía trước là một đoạn đất bằng, chỉ cần cẩn thận chút là được." Có lẽ nhận ra Bùi Lăng sợ hãi, Phương Cát quái gở nói thêm, "Nhưng đằng sau có một giai đoạn, hai bên đều là vách núi, đáy vực là sái bồn. Một khi trượt chân, hậu quả khó mà lường được. Bùi Lăng, ngươi được không? Không được, chúng ta không làm nữa cứ quay về là được."
"Ngậm miệng!" Bùi Lăng chưa nói chuyện, Âu Dương Tiêm Tinh đã ngẩng đầu lên, híp mắt, thâm trầm lườm Phương Cát, "Mạch chủ phân phó, ngươi dám qua loa?!"
Sắc mặt Phương Cát thay đổi, gượng cười nói: "Sư tỷ, ta chỉ đùa một chút."
Sợ Âu Dương Tiêm Tinh tiếp tục truy cứu, hắn ta vội vàng đi đến con đường mòn kia trước, "Thật ra nói nơi này là hiểm địa, chỉ cần không đi xuống sái bồn, cũng không có gì. Bùi sư đệ ngươi xem, trực tiếp đi là được. To gan một chút sẽ thấy không khó."
"Ồn ào." Âu Dương Tiêm Tinh thấy thế hừ lạnh một tiếng, cất bước đuổi theo.
Bùi Lăng nào dám sơ suất, lập tức nhắm mắt đi theo sau lưng vị sư tỷ này.
Phía sau hắn là Tiết Huỳnh.
Theo như lời nói của Phương Cát, đi qua con đường Âm Dương sái bồn, một đoạn phía trước là ở trên đất bằng, chỉ cần cẩn thận một chút, dù là phàm nhân cũng không đi nhầm, đương nhiên không có chút độ khó nào với đám tu sĩ bọn họ.
Nhưng không lâu sau, chuyển qua một khe núi, phía trước rộng mở trong sáng, lại là một vực sâu cực kì rộng lớn.
Trong vực sâu chỉ có một con đường núi hẹp khoảng hai tấc, kéo dài đến phía đối diện.
Một bên con đường núi hẹp lạnh thấu xương, một bên sóng nhiệt cuồn cuộn, phân biệt rõ ràng xung khắc như nước với lửa.
Nhưng có thể nơi đây cách chùm sáng ở giữa không trung gần hơn chút, còn vì nguyên nhân triệt tiêu lẫn nhau, hai bên con đường núi lộ ra nham thạch, tuy có cảnh tượng nóng lạnh, lại không ác liệt như trên đất bằng.
Bên rét lạnh kết được một lớp băng mỏng; bên nóng bỏng cũng chỉ bốc lên nhiệt khí.
Hai bên vực sâu có một điểm giống nhau là, ở phía dưới cách khoảng một trượng đều ngưng kết sương độc đủ mọi màu sắc.
Sương độc nồng đậm, thấy không rõ cảnh vật lại có thể nghe được vô số tiếng va chạm xột xoạt vang lên, như tằm xuân từng bước xâm chiếm lá, như rắn rết bò trườn, nhỏ vụn dày đặc khiến người ta rùng mình.
"Cẩn thận." Đến nơi này, ngay cả Âu Dương Tiêm Tinh cũng hơi tập trung, nghiêng đầu dặn dò Bùi Lăng một tiếng, mới đi theo Phương Cát bước lên con đường núi.
Sắc mặt Bùi Lăng hơi trắng bệch, do dự một chút, mới cẩn thận cất bước đi lên.
Con đường núi này không chỉ vô cùng chật hẹp, mà sau khi đi lên, thỉnh thoảng hai bên đáy cốc có lực gió đánh tới.
Một lạnh một nóng không ngừng lướt qua lướt lại.
Nếu không phải Bùi Lăng đã là Luyện Khí tầng năm, chỉ sợ căn bản không đi được bao xa đã không chịu đựng nổi.
Loại hoàn cảnh này, dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không muốn ở lại lâu, vì vậy tốc độ của Phương Cát, Âu Dương Tiêm Tinh đều cực nhanh.
Trong khoảnh khắc đã đi qua hơn nửa vực sâu.
Dù sao Bùi Lăng cũng có tu vi thấp, dần bị kéo giãn khoảng cách.
Mặc dù Tiết Huỳnh đi sau lưng không thúc giục, nhưng Bùi Lăng vẫn tăng nhanh tốc độ.
Chẳng mấy chốc, Phương Cát và Âu Dương Tiêm Tinh lần lượt bước lên mặt đất ở bờ bên kia.
Vào lúc này, Bùi Lăng hơi híp mắt lại, đột nhiên nhảy xuống một bên vực sâu!
Ở một chỗ tối cách đó không xa, đột nhiên làn sóng linh lực hơi dao động.
Cùng lúc đó, Tiết Huỳnh đang do dự muốn nhân cơ hội ra tay hay không, đã thấy Bùi Lăng đột nhiên tự ngã vào sái bồn, lập tức lộ vẻ vui mừng. Nhưng ngay sau đó, Bùi Lăng kêu lên một tiếng: "Tiết sư huynh ngươi!!!"
Tiết Huỳnh nghe tiếng khẽ giật mình, vẻ mặt ngạc nhiên, thoạt nhìn vừa mừng vừa sợ.
Ngay sau đó, Âu Dương Tiêm Tinh và Phương Cát nghe tiếng quay đầu, đúng lúc nhìn thấy toàn bộ tình cảnh này.
"Tiết Huỳnh?!" Con ngươi Âu Dương Tiêm Tinh co rụt lại, nổi giận phừng phừng!
Mà Phương Cát cũng vô cùng ngạc nhiên, không biết làm sao.
Ngay lúc Âu Dương Tiêm Tinh kéo xiềng xích trói buộc hắc quan định cứu người, một đạo Huyết Ảnh bắn mạnh ra khỏi đáy cốc, mấy cái lên xuống đã nhảy đến bên cạnh nàng, huyết quang tản đi hiện ra một bóng người, lại là Bùi Lăng còn chưa tỉnh táo lại.
Huyết Quỷ độn pháp!
Linh lực dao động ở chỗ tối lập tức tán đi, ba tên nội môn đệ tử đều giật mình.
Âm Dương sái bồn này là một trong những hiểm địa của nội môn, căn bản không thể thi triển độn pháp bình thường, vì vậy bọn họ vô cùng cẩn thận đi hết cả quãng đường, căn bản không dám sử dụng tu vi đi đường. Nhưng Huyết Quỷ độn pháp là độn pháp trước khi tạo thành Ngũ Quỷ Thiên La Độn, vô cùng thần diệu lại không chịu sự hạn chế của nơi đây.
Vấn đề là Bùi Lăng này mới Luyện Khí tầng năm, sao lại tập được môn độn pháp này?
"u Dương sư tỷ, vừa nãy không biết vì sao Tiết sư huynh đột nhiên đẩy ta xuống dưới!" Không đợi Âu Dương Tiêm Tinh hỏi thăm, Bùi Lăng lập tức tố cáo, "Nếu không phải ta có tập độn pháp, chỉ sợ sư tỷ còn không tìm được cả thi thể của ta."
"... Ngươi nói bậy!"