Chương 116: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Hỏi tâm (2)

Phiên bản dịch 5283 chữ

"Ta vốn tưởng sau khi ngươi nghi ngờ Trịnh Kinh Sơn sẽ chém giết hắn! Ai biết ngươi chỉ dạy dỗ hắn một trận, chỉ là chút vết thương da thịt đã dừng tay."

"Thậm chí ngay cả Bùi Lăng khiến ta không còn hài cốt, đã trở về tông môn nhiều ngày như vậy, ngươi cũng mới bắt đầu ra tay!"

"Có phải ngươi cảm thấy, ngươi do dự lâu như vậy, chỉ giết một Bùi Lăng đã xứng đáng với ta rồi không?"

"Có phải ngươi căn bản cũng không muốn báo thù cho ta hay không!"

"Thành An..." Trong lòng Miêu Thành Dương đau xót, như lời huyễn cảnh này đã nói, hắn ta và Miêu Thành An là huynh đệ ruột thịt cùng cha cùng mẹ, phụ mẫu hai người chết sớm, trước khi bọn họ qua đời, hắn ta từng quỳ gối trước giường phụ mẫu thề nhất định sẽ chăm sóc tốt đệ đệ.

Dù năm đó Miêu Thành An bị Thánh tông cho rằng tư chất tâm tính đều không hợp cách, từ chối ở ngoài cửa, sau khi Miêu Thành Dương tiến vào nội môn lập tức nghĩ cách đưa đệ đệ vào ngoại môn, thuận tiện để mình ở gần chăm sóc.

Vốn tưởng dù đệ đệ rất khó tu luyện được gì, nhưng chỉ cần mình còn ở đó một ngày, hắn ta sẽ không phải chịu thiệt thòi ở ngoại môn.

Ai biết chỉ sơ sẩy một chút, Miêu Thành An không chỉ chết thảm, thậm chí bị người ta nghiền xương thành tro?

Sớm biết như thế, còn không bằng để đệ đệ ở lại thế tục, biết đâu sẽ không rơi vào kết quả như vậy.

Miêu Thành Dương vô cùng đau lòng, giải thích: "Thành An, không phải ta không muốn báo thù cho ngươi, chỉ là ta nghi Trịnh Kinh Sơn đứng sau lưng sai khiến Bùi Lăng, Trịnh Kinh Sơn lại có quan hệ với Lệ chân truyền, Lệ chân truyền... Dù Chu chân truyền cũng là chân truyền, nhưng rất kiêng dè nàng, ta... Ta chỉ là nội môn mạch chủ của hạ ngũ mạch, chúng ta cũng không có trưởng bối tài giỏi ở trong tông."

"Ta không thể giết Trịnh Kinh Sơn ngay bây giờ, nếu không dù Lệ chân truyền đã bế quan, nhưng mạch chủ thượng tam mạch đều cống hiến sức lực cho nàng, sẽ không bỏ qua cho ta... Nếu ta xảy ra chuyện, vậy còn ai báo thù cho ngươi nữa?"

"Hiện tại ta đã quyết định về phe Chu chân truyền, chờ qua một thời gian ngắn, sau khi lấy được sự tin tưởng và nể trọng của Chu chân truyền, sớm muộn gì ta cũng giải quyết Trịnh Kinh Sơn..."

"Nói tới nói lui, ngươi vẫn sợ!" Miêu Thành An mặt không còn chút máu nhìn hắn ta, yếu ớt nói, "Ngươi sợ báo thù cho ta, sẽ làm chậm trễ tiền đồ của ngươi."

Miêu Thành Dương vô thức muốn phủ nhận: "Ta không có, ta..."

"Ngươi có hay không, tại sao không hỏi đạo tâm của ngươi?" Miêu Thành An lạnh lùng cười, nghiêm nghị nói, "Lúc trước ngươi ở ngoại môn, bởi vì tranh chấp một việc nhỏ với Trịnh Kinh Sơn! Lúc ấy mọi người khuyên ngươi dàn xếp ổn thỏa, dù sao Trịnh Kinh Sơn không chỉ có xuất thân mạnh hơn ngươi, còn có Lệ chân truyền làm chỗ dựa. Bàn về tu vi bàn về bối cảnh, ngươi cũng không sánh bằng hắn!"

"Nhưng ngươi lại cảm thấy, tu sĩ chúng ta tranh mệnh với trời, thà rằng chết trên đường anh dũng tiến lên, cũng không tham sống sợ chết, nếu không hôm nay khúm núm vì chỗ dựa của người khác, ngày sau lại nơm nớp lo sợ vì tu vi của người ta... Sợ đầu sợ đuôi như thế, có khác gì bè lũ xu nịnh trong phàm tục?"

"Kết quả thì sao?"

"Ngươi thắng! Chẳng những đến nay vẫn chèn ép được Trịnh Kinh Sơn, càng nhận được sự coi trọng của Chu chân truyền."

"Nhưng bây giờ vẫn không quyết đoán như thế, hoàn toàn mất hết bản tính năm đó!"

"Ngươi nói qua một khoảng thời gian, ngươi nói giữ lại bản thân sẽ có tác dụng, rốt cuộc thật sự suy nghĩ cho đại cục, hay sợ báo thù cho ta sẽ đánh mất địa vị quyền thế hiện tại?!"

"Ngươi hỏi đạo tâm của ngươi đi... Rốt cuộc ngươi đang bàn bạc kỹ hơn, hay là sợ?"

"Miêu Thành Dương, ngươi thay đổi rồi!"

"Ngươi đã không còn là ca ca trước kia của ta... Ngươi thay đổi!"

"Không tin ngươi hỏi đạo tâm của ngươi đi..."

"Ngươi hỏi đạo tâm của ngươi... Hỏi đạo tâm của ngươi... Ngươi hỏi... Hỏi..."

Miêu Thành Dương càng nghe sắc mặt càng trắng bệch, trong chớp nhoáng phát hiện khuôn mặt "Miêu Thành An" trước mặt đã bắt đầu xảy ra thay đổi, lại dần biến thành khuôn mặt của hắn ta!

"Tâm ma!"

Miêu Thành Dương kịp phản ứng, trong lòng đột nhiên trầm xuống: Hắn ta chủ tu Tâm Ma quyền, có thể dẫn động tâm ma tấn công địch, thậm chí dùng cái này để khống chế tu sĩ có tu vi không bằng mình.

Nhưng Tâm Ma quyền cũng có một khuyết điểm, đó là cách một đoạn thời gian người tu luyện lại bị tâm ma quấy nhiễu.

Một khi tâm cảnh lay động, tâm ma tự sinh.

Lúc trước đạo tâm của Miêu Thành Dương kiên cố, kiên định vô song, nếu không thì cũng không dám lựa chọn Tâm Ma quyền.

Đây cũng là lý do vừa nãy hắn ta chủ động chìm vào ảo cảnh của Cảm Mộng lâm, thứ nhất gặp đệ đệ mình một lần cuối; thứ hai đánh vỡ huyễn cảnh có thể nhanh chóng thông qua Cảm Mộng lâm.

Ai biết tâm ma sớm không quấy nhiễu muộn không quấy nhiễu, lại tấn công ngay lúc này.

Hắn ta thở sâu, đột nhiên nện một quyền vào đầu huyễn tượng.

Máu tươi bắn ra, thi thể vỡ nát, cảnh vật xung quanh lập tức vỡ nát, lộ ra dáng vẻ thật.

Vẻ mặt Miêu Thành Dương dữ tợn nhìn từng sợi dây leo tràn đầy trời đất đang đánh về phía mình.

Trong tầm mắt, trong quá trình những sợi dây leo nhào tới nhanh chóng hóa thành dáng vẻ của Trịnh Kinh Sơn và Bùi Lăng, hơn nữa số lượng càng ngày càng nhiều, trong nháy mắt đã có vô số Trịnh Kinh Sơn và Bùi Lăng vây quanh hắn ta!

Bạn đang đọc Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo của Bạo Tạc Tiểu Nã Thiết

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    27

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!