Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Yếm Sinh Đao chỉ hơi khựng lại, đã bị kéo ra khỏi giữa ngón tay của Trịnh Kinh Sơn – Bùi Lăng lảo đảo lùi lại hai bước mới đứng vững, vẻ mặt hơi giật mình.
Dễ dàng như vậy?
Trong chốc lát hắn hơi không kịp phản ứng, dù sao vừa nãy Bùi Hồng Niên dốc hết sức mình, lại như kiến càng lay cây.
Dù là Vụ Liễu đã dàn xếp, Trịnh Kinh Sơn giảm độ khó, hắn cũng chuẩn bị sẵn sàng phải thử mấy lần, rút Yếm Sinh Đao ra từng chút một.
Vậy mà thoáng cái đã thành công?
Bùi Lăng cầm đao trong tay, mờ mịt nhìn về phía Trịnh Kinh Sơn.
Thấy sắc mặt Trịnh Kinh Sơn phức tạp, ánh mắt nhìn Yếm Sinh Đao trong tay mình xen lẫn mấy phần không nỡ, chú ý tới ánh mắt của Bùi Lăng, lập tức thu lại vẻ mặt, thản nhiên: "Ta đã dùng thanh Yếm Sinh Đao từ lúc ở ngoại môn, bây giờ đã nằm trong tay ngươi, nhưng thấy ngươi anh dũng tinh tiến thế này, đừng bôi nhọ tên tuổi của nó."
"Vâng!" Bùi Lăng vội vàng hành lễ, "Tạ tiên sư ban thưởng, tại hạ nhất định không phụ sự kỳ vọng của tiên sư!"
Sự công nhận của Trịnh Kinh Sơn cũng không thể khiến hắn hoàn toàn yên tâm, sau đó Bùi Lăng nhìn sang hai vị U Hồn thị nữ Hiểu Nghê, Vụ Liễu, đã thấy Hiểu Nghê nhìn mình cười, che miệng nói: "Được rồi, đều vào khoang nghỉ ngơi đi. Sắp xếp cho các ngươi xong, chúng ta còn phải đi hầu hạ chủ nhân!"
Xem ra đã vượt qua cửa ải này.
Bùi Lăng thầm lau mồ hôi lạnh, đưa mắt nhìn Hiểu Nghê dẫn Trịnh Kinh Sơn và Bùi Hồng Niên đi vào khoang thuyền trước, vội vàng chạy tới nhặt áo ngoài lên, lặng lẽ sờ mó một chút, xác nhận Dưỡng Nguyên Đan còn ở bên trong, lúc này mới hơi thả lỏng, thành thật đuổi theo.
Vừa bước vào trong khoang thuyền đã cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Cũng may cảm giác rét lạnh này tương tự với lúc hai U Hồn thị nữ xuất hiện, vẫn trong giới hạn chịu đựng.
Trong tầm mắt là một lối đi mờ tối, phía cuối đen kịt một màu không thấy gì hết, cứ cách mấy bước lại có một chiếc đèn màu u lam treo trên vách khoang hai bên, chẳng những không xua tan cảm giác khó chịu do bóng tối mang đến, ngược lại khiến bầu không khí càng thêm quỷ dị.
Đi vào trong khoảng mấy mét, hai bên bắt đầu xuất hiện cánh cửa.
Những cảnh cửa kia có màu đỏ sậm như kiểu vết máu sau khi ngưng kết, phía trên vẽ rất nhiều phù lục, dường như đang phong ấn cái gì đó. Có lẽ có mấy cánh cửa nghe được tiếng bước chân bên ngoài, bên trong vang lên tiếng "thùng thùng" nặng nề, sức lực hơi lớn, gần như có thể phá cửa ra bất cứ lúc nào.
Còn có mấy cánh cửa, lúc Trịnh Kinh Sơn và Bùi Hồng Niên đi qua bình thường không có gì lạ, nhưng lúc đến lượt Bùi Lăng, trên cửa đột nhiên có một đôi mắt đỏ ngòm mở ra, không có ý tốt nhìn chằm chằm hắn. Thậm chí, còn như Diễm Cốt La Sát Đồ, duỗi ra mấy dây leo màu đỏ máu, muốn quấn lấy Bùi Lăng kéo vào phía sau cánh cửa.
"Lui ra!" Vào lúc mấu chốt, vẫn là Vụ Liễu quát khẽ một tiếng, những dây leo kia mới không cam lòng vung vẩy mấy lần, yên lặng rụt về.
Một lúc sau, khi Vụ Liễu đẩy ra một cửa khoang cho Bùi Lăng, để lộ ra căn phòng rộng rãi bày trí đơn giản, Bùi Lăng chỉ cảm thấy sau lưng đã ướt đẫm.
Hắn đi vào, xoay người, thành tâm thành ý nói cảm ơn: "Đa tạ Vụ Liễu cô nương."
"Không sao đâu." Đôi mắt đen nhánh của Vụ Liễu nhìn hắn trừng trừng, nhưng không có ý quay người rời đi, mà dịu dàng nói, "Bùi Lăng công tử, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?"
Bùi Lăng không rõ lắm, cẩn thận nói: "Mời cô nương nói, tại hạ nhất định biết gì nói nấy."
Vụ Liễu mỉm cười gật đầu, đột nhiên di chuyển đến trước mặt hắn, khoảng cách rất gần, gần như áp sát vào chóp mũi của hắn!
Con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào Bùi Lăng, đầu ngón tay lạnh lẽo đến cực điểm nhẹ nhàng vuốt ve gáy hắn, bật hơi như sương: "Bùi Lăng công tử, vì sao trên người ngươi lại có mùi của chủ nhân?"
Con ngươi Bùi Lăng đột nhiên co rụt lại, trong nháy mắt lông tóc dựng đứng, cùng lúc đó trong khoang đột nhiên dâng lên một tầng hắc vụ như mây nước bao vây hắn, cảm giác rét lạnh phả vào mặt!
"!" Trong lòng Bùi Lăng hoảng sợ, mồ hôi lạnh lập tức tuôn rơi.
Vụ Liễu hơi nghiêng đầu, tay nhỏ bé lạnh như băng thân thiết vuốt ve hai má của hắn, dịch lên trên từng chút một, ôn nhu nói: "Bùi Lăng công tử, không phải ngươi nói, nhất định biết gì nói nấy sao... Vì sao còn không trả lời chứ?"
Lúc đang nói chuyện, đầu ngón tay nàng điểm vào mi tâm của Bùi Lăng, hàn khí xung quanh đâm thẳng vào cốt tủy, ngọt ngào nói, "Chẳng lẽ muốn ta cũng lột da ngươi làm thành chụp đèn, rút hồn phách của ngươi, luyện thành bấc đèn giống Hiểu Nghê tỷ tỷ... Ngươi mới bằng lòng nói cho ta biết sao?"
"Ta..." Bùi Lăng muốn giải thích, nhưng mới miễn cưỡng nói một chữ đã bị một áp lực vô hình ép tới khó động đậy.