Truyện: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo
Tác giả: Bạo Tạc Tiểu Nã Thiết
Tình trạng: Hoàn Thành
"Chú" ngồi xuống bên trong quảng điện xa lạ, khuôn mặt trống không nhìn quanh chợt cảm thấy thế sự như ván cờ mới.
Suy nghĩ xoay chuyển, "Chú" tập trung ý chí, bưng lên tiên nhưỡng trước mặt uống cạn, lại nhìn quanh.
Toà Tiên cung này dùng mấy thế giới làm tài liệu luyện chế, chính điện đặc biệt hùng tráng.
Bảo tọa treo cao, quan sát toàn bộ điện đường.
Phía dưới thềm son, chỗ gần bảo tọa nhất bố trí bốn cái ghế bỏ trống.
Xuống dưới nữa là nhân tộc, Kim Ô tộc, Long tộc... Sau đó mới là những tộc quần khác.
Lúc này, trên lít nha lít nhít chiếc ghế đã ngồi được bảy tám phần.
Ghế nhân tộc lại chưa ngồi đầy.
Tiên nhân nhân tộc đã ngồi vào vị trí đều nhắm mắt dưỡng thần, hờ hững với quần tiên.
Rất nhiều tiên nhân dị tộc lại là thái độ đã sớm tập mãi thành thói quen với việc này.
Lúc này không chút phật lòng, đều chủ động lên trước, nhẹ cười làm lành, nịnh nọt bên cạnh, vô cùng cung kính: "Nghịch Thiện' tiên hữu, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?"
"Bội ngọc bên hông tiên hữu chính là hậu bối không nên thân của ta..
"Tộc ta chính là linh ngọc đắc đạo do thiên sinh địa dưỡng, hậu bối sinh ra là linh tú, lại bỏ bê tu luyện, thể xác có thể được cao đồ của Trọng Minh thánh tông sử dụng cũng là tạo hóa của hắn... "
"Ký Ý tiên hữu, từ biệt nhiều ngày, phong thái của tiên hữu càng hơn trước kia... Tộc ta chính là linh khoáng khai trí, trong tộc có vô số tiên tài tinh luyện phi kiếm"
"Tử vật như thế để trong nhà kho chỉ như bùn cát, phung phí của trời!"
"Vẫn nên đưa vào trong tay tuyệt thế Kiếm Tiên như tiên hữu, mới có thể không phụ...
"Vị tiên hữu này đạo cốt tiên phong, khí độ bất phàm, là 'Lệnh Thuần' tiên hữu sao?"
"Nghe qua tiên hữu xuất thân danh môn Cửu Nghi sơn, từ trước đến nay phong nhã, tính thích sông núi"
"Nơi ở của tộc ta cảnh sắc tuyệt đẹp, bây giờ dòng dõi khó khăn, giữ lại thế giới to như vậy cũng không có tác dụng:
"Nếu tiên hữu không chê, tộc ta nguyện ý di chuyển cả tộc để tặng thế giới... Trong sự nịnh nọt như nước thủy triều, từng vị tiên nhân không ngừng được dẫn vào chính điện.
Bỗng nhiên một tiếng kiếm minh sục sôi rơi xuống từ vòm trời, trong tiếng réo rắt đã tới ghế nhân tộc gần bốn cái ghế trống kia, chín bóng dáng đều xuất hiện, chính là tổ sư khai phái chín tông nhân tộc!
Rất nhiều tiên nhân ngoại tộc thấy thế đều khẽ giật mình, lại cảm giác chín vị tiên nhân nhân tộc này từng người xa lạ, không có chút ấn tượng nào.
Nhưng đủ loại tiên nhân nhân tộc "Nghịch Thiện" vốn được bọn họ vây quanh nịnh nọt lại nhao nhao đứng dậy hành lễ, miệng nói "Bái kiến tổ sư".
Tổ sư khai phái chín tông coi tiên nhân vạn tộc như không, chỉ khẽ gật đầu với tiên nhân nhân tộc hậu bối, chợt nhắm mắt dưỡng thần, yên tĩnh chờ đợi Vạn Tiên hội bắt đầu.
Thấy thế, đám tiên nhân nhân tộc "Nghịch Thiện" không dám làm phiền, lặng yên ngồi xuống, không nói thêm lời nào.
Trong lòng tiên nhân ngoại tộc hoảng sợ, cố ý lấy lòng nhưng phát hiện tổ sư khai phái chín tông khí độ rộng lớn, trong lòng e sợ nhìn quanh, đều giậm chân tại chỗ.
Quần tiên nối liền không dứt, chỉ thoáng cái đã không còn chỗ ngồi, ngoại trừ bốn vị Tiên Tôn, tất cả tiên nhân đều đến đông đủ!
Ngay lúc này, hai bóng dáng khí tức cuồn cuộn xuất hiện trên hai chiếc ghế trong số bốn chiếc ghế cao hơn vạn tộc ở dưới thềm son!
Hai bóng dáng này, một người cung trang đò hồng nhàu kim, tóc bạc như sương; một người tay áo bồng bềnh, hai lỗ tai rủ xuống vai, mắt chứa trùng đồng.
Hai người vừa xuất hiện, lực lượng Hỗn Độn và trật tự lập tức khuấy động cuồn cuộn, chấn động hư không Toàn bộ quảng điện lập tức yên tĩnh như chết.
Là "Ly La" tiên tôn, còn có "Yếm Khư" tiên tôn!
Quần tiên lập tức im lặng, đều nín thở tập trung, cũng không dám thở mạnh.
Chỉ có tổ sư chín tông nhân tộc cách hai vị Tiên Tôn gần nhất vẻ mặt bình thản, vẫn ung dung không vội.
Ngay sau đó, hai đạo hư ảnh đột nhiên xuất hiện trên hai cái ghế trống còn lại!
Một người áo bào đen thâm thúy u ám, một người áo bào trắng mờ mịt nhẹ nhàng, chính là "Cựu" và "Vị".
Bốn vị Tiên Tôn đều đến đông đủ!
Sự rung động, sợ hãi, kính sợ, cúng bái... Mãnh liệt như thực chất tản khắp cả điện.
Tất cả tiên nhân ngừng chén ngừng đũa, dáng vẻ cúi đầu phục tùng, nơm nớp lo sợ, không dám động đậy.
Ngay lúc này, mấy tiếng tiên trống, tiên nhạc mờ mịt, một bóng dáng cổn miện nền đen hoa văn bạc xuất hiện trên bảo tọa rộng lớn nguy nga kia!
Uy áp cuồn cuộn như thủy ngân chảy, ầm vang bao phủ toàn bộ chính điện!
Lúc này, toàn bộ tiên nhân đều cảm thấy một ánh mắt vô cùng kinh khủng, nhanh như thiểm điện đảo qua tiên thể và thần hồn của bọn họ, đảo qua đạo tâm và tâm niệm của bọn họ... Như đặt mình vào ánh mắt thanh minh, lại không có bất kỳ bí mật! Không có bất kỳ giấu giếm! Không có bất kỳ che đậy! Trong nháy mắt này, sinh linh bất tử bất hủ bất phôi như quay về sâu kiến! Quay về cát bụi! Quay về tàn nhánh gỗ mục, không đáng một đồng!
Bóng dáng cao lớn trên bảo tọa nguy nga mênh mông, quyền hành, tôn vinh, uy nghiêm... Như bẩm sinh đã thuộc về hắn!
Cúng bái, sùng kính, kính cẩn nghe theo... Như bẩm sinh đã nên do chúng sinh dâng lên! Toàn bộ cung điện to lớn run rẩy, tất cả tiên nhân sợ hãi căng thẳng, không thể phát ra một tiếng.
Đã thấy bốn vị Tiên Tôn cùng nhau đứng dậy, khom mình hành lễ với Bùi Lăng phía trên thềm son.
Chúng tiên như mới tỉnh từ trong mộng, nhao nhao rời ghế quỳ gối, đồng thanh phát ra tiếng chúc mừng từ phế phủ: "Bái kiến Tiên Đế! !"
Vạn tiên lễ bái, Tiên Tôn cúi đầu!
Lúc này, mây trôi dừng lại, gió dài ngưng trệ, biển cả như gương, thiên địa như chớp mắt dừng lại, điêu khắc thành hình ảnh vĩnh hằng trong dòng sông năm tháng Trên bảo tọa, Bùi Lăng khẽ gật đầu, miện lưu nền đen hoa văn bạc khẽ nhúc nhích, ánh mắt hắn nhìn chúng tiên phủ phục như dãy núi uốn lượn qua khe hở lưu châu, thản nhiên phân phó: "Miễn lễ, đứng dậy!"
"Vạn Tiên hội, bắt đầu!"
Tiếng nói vừa ra, đỉnh điện lập tức biến mất không thấy gì nữa, nhật nguyệt tinh quang cuồn cuộn rơi xuống, chiếu khắp các chỗ ngồi.
Tiếng động đại đạo thật lớn từ tứ hải bát hoang gào thét tới, tất cả tiên nhân khí cơ giao hòa, tu vi kéo lên như trời và đất liên thủ đàn tấu, huyền bí, kiến thức, chí lý khó mà tính toán hóa thành thiên hoa ngũ sắc, hắt vẫy đầy trời.
Thời đại mới đã kéo ra tấm màn che!
Phàm xương dám giữ chí thăng tiên, Đại đạo tranh phong năm tháng dài.
Nay mở con đường chứng đến vị, Chư thiên tới triều bái miện lưu!
----------HẾT----------