Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Trần Mị không dám chậm trễ, không quan tâm còn đang mệt mỏi, vội vàng đi qua, chỉ là đến lầu nhỏ hỏi thăm một chút, lập tức thay đổi sắc mặt: "Cái gì?! Bùi Lăng không ở đây? Hắn đi đâu? Đi ra ngoài lúc nào?"
Tỳ nữ phụ trách hầu hạ Bùi Lăng quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ: "Hồi tiên tử, tiểu tỳ không biết."
"Nàng là một phàm nhân biết cái gì?" Trần Hoàn nhận được tin tức tự mình chạy tới, liếc nhìn tỳ nữ kia, lại nghĩ đến Đoan Mộc thành chủ, cứ thế kìm nén sự xúc động muốn giận chó đánh mèo, thở sâu, trầm giọng quát lớn, "Ngươi đi hỏi nàng, không bằng hỏi bản thân ngươi một chút, ngay cả một tiểu tử Luyện Khí tầng bốn cũng không lừa được, làm ăn gì!"
"Không phải ngươi đã hạ Thiên Lý Hương ở trên người hắn sao? Còn không nhanh để Tầm Tung Phong tìm xem, người chạy đi đâu rồi?!"
Trần Mị không dám phản bác, vội vàng lấy Tầm Tung Phong ra, nhắm mắt kết nối với nó một lát, không khỏi vui mừng: "Ca, người còn ở trong thành."
"Trong thành? Chẳng lẽ hắn ẩn nấp rồi?" Trần Hoàn hơi cười lạnh, "Vị trí đại khái của hắn ở chỗ nào?"
"Hình như..." Trần Mị tập trung giây lát, lộ ra vẻ nghi ngờ, "Hình như là ở... Chợ?"
"Chợ?" Trần Hoàn đột nhiên chuyển hướng sang tỳ nữ vừa rồi, quát, "Thật can đảm! Cũng dám nói láo ngay trước mặt chúng ta! Bùi sư đệ vừa đến đã muốn đi chợ, sao lại không nghe ngóng đường đi từ chỗ các ngươi chứ?! Còn dám nói cái gì cũng không biết!"
Trong lòng tỳ nữ kia đau khổ, nàng chỉ là một nô tỳ phàm nhân, đâu đắc tội nổi bất kỳ một vị tu sĩ nào?
Vốn còn muốn lừa gạt qua ải, lúc này chỉ có thể trung thực khai nhận: "Hồi tiên sư, là Bùi tiên sư đặc biệt dặn dò không được tiết lộ hành tung của hắn..."
Hai huynh muội vừa nghe được lời này đều thay đổi sắc mặt, trăm miệng một lời: "Sao hắn lại biết?!"
Vào lúc này, trên trà lâu ở chợ Loa Sơn thành.
Bùi Lăng đang buồn bực không vui uống một bình trà.
Phong tục nơi đây khác với Lộc Tuyền thành, có nhiều người tu luyện hơn, hắn vừa đi dạo một vòng, thật sự tăng thêm rất nhiều kiến thức.
Vấn đề là hắn không đến để mở mang tầm mắt, hắn đến tìm con đường kiếm linh thạch.
Kết quả thì sao?
Không thu hoạch được gì.
Thậm chí còn có mấy lái buôn to gan, nhìn ra thân phận tu sĩ của hắn, đi lên chào hàng cái gọi là "công pháp tổ truyền", "tàn phiến pháp bảo bí cảnh" đủ loại, muốn kiếm chút linh thạch từ trên người hắn, Bùi Lăng thấy rất phiền phức, để lộ ra thân phận đệ tử Trọng Minh tông mới đuổi đi được.
Giờ lên đèn, Bùi Lăng uống cạn chén trà cuối cùng, đứng lên quăng chút bạc vụn lên bàn, hơi ủ rũ cúi đầu quay người xuống lầu.
Chỉ là vừa đi ra ngoài, bỗng nhiên nghe được sau lưng truyền đến một tiếng quát to: "Bùi Lăng!"
Bùi Lăng nghe ra là giọng của Trần Mị, hơi xấu hổ sờ mũi, xoay người lại.
Chỉ thấy Trần Mị vội vàng chạy tới, Trương Trọng Cầm theo sát ở phía sau, hai người bước nhanh đến trước mặt Bùi Lăng, lập tức một trái một phải kẹp lấy hắn, Trần Mị nghiêm nghị quát: "Không phải ngươi nói hôm nay ngươi muốn nghỉ ngơi ở khách viện à, vì sao lại chạy đến đây?!"
"Trần sư tỷ, vốn ta muốn nghỉ ngơi, nhưng nằm trên giường một lát lại không ngủ được, cho nên đi ra ngoài một chút." Bùi Lăng tự biết đuối lý, vội vàng giải thích, "Nghĩ đến có lẽ các sư huynh sư tỷ cũng đang nghỉ ngơi, liền không nói."
Khuôn mặt Trương Trọng Cầm tối tăm, nói: "Nếu chúng ta đã là một đội ngũ, ngươi đi ra ngoài cũng nên nói một tiếng, nếu không đột nhiên không thấy đâu, sao chúng ta lại không lo lắng?"
"Vâng vâng vâng, đều là ta cân nhắc không chu toàn." Thấy Bùi Lăng luôn mồm xin lỗi, vẻ mặt thành khẩn, hai người mới thầm thở phào, sau khi trao đổi ánh mắt, giọng điệu của Trần Mị dịu đi, khẽ nói: "Lần này thì thôi đi, nếu có lần sau nữa, xem ta còn để ý đến ngươi không."
Bùi Lăng gượng cười: "Đều là ta không tốt, xin sư tỷ đại nhân rộng lượng bỏ qua."
Cứ nhận lỗi như thế một lúc, cuối cùng bầu không khí cũng thoải mái hơi, Trương Trọng Cầm nhìn sắc trời, nhân tiện nói: "Không còn sớm nữa, chúng ta về phủ thành chủ đi."
Bùi Lăng lập tức đồng ý, thế là ba người cùng nhau trở về, nhưng trên đường gặp một cửa hàng, Trần Mị cũng hơi do dự: "Tiêu sư tỷ nói không đủ chu sa và lá bùa, hình như nhà này có bán?"
Trương Trọng Cầm cau mày nói: "Đưa Bùi sư đệ trở về trước đã."
Trần Mị nghe vậy cũng không do dự nữa, chỉ là Bùi Lăng thấy một màn này lại hơi ngẩn ngơ: Tiêu sư tỷ đã cần đồ, cũng đi ngang qua cửa hàng rồi, sao không đi vào mua đồ xong rồi cùng nhau trở về?
Hắn đang muốn mở miệng hỏi ra nghi ngờ, đột nhiên nhiên chú ý tới, từ vừa nãy đến bây giờ Trần Mị và Trương Trọng Cầm đều vô tình hay cố ý kẹp hắn ở giữa, dường như đang sợ hắn chạy mất.
"Đây là có chuyện gì?" Trong lòng Bùi Lăng hoảng sợ, suy nghĩ đảo quanh giả vờ không phát hiện, chỉ hỏi Trần Mị: "Trần sư tỷ, hôm nay các ngươi đi làm gì thế? Thoạt nhìn dáng vẻ rất mệt mỏi."
Trần Mị từ tốn nói: "Tất nhiên chúng ta có một số việc phải làm, đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Dường như nàng rất không hài lòng với việc Bùi Lăng tự đi dạo phố, thay đổi thái độ nhiệt tình của vài ngày trước đó, trở nên lạnh lùng hơn nhiều, còn thúc giục nói, "Bùi sư đệ, ngươi đi nhanh đi, ngày mai chúng ta phải lên núi làm nhiệm vụ, về sớm nghỉ ngơi một chút mới được."