Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Chợt nhìn qua, dường như có mấy người liên tục qua lại, huyễn ảnh xếp chồng lên, nửa thật nửa giả lại khó phân biệt!
Trong lòng Bùi Lăng yên lặng cho Huyết Loa độn pháp điểm khen ngợi.
Cái này mẹ nó nếu hắn sớm tu luyện được môn độn pháp này, đám người Trần Hoàn muốn tóm lấy hắn cũng chỉ là nằm mơ.
"Lệ tiên tử thật sự quá tốt..." Trong lòng Bùi Lăng vừa thấy cảm động, nghĩ đến chuyện đã trải qua ở chỗ này, liền vội vàng đè ép suy nghĩ này xuống.
Đệ tử Trọng Minh tông thật quá mẹ nó nham hiểm, đây là ở ngoại môn, nghĩ đến nội môn đệ tử thậm chí cả chân truyền đệ tử, đều là giết ra từ trong hoàn cảnh hiện tại, bây giờ hắn thật sự không dám phát thẻ người tốt cho Lệ tiên tử.
Ai biết rốt cuộc Lệ tiên tử nghĩ như thế nào...
Dù sao cho tới bây giờ dường như vẫn cho hắn một con đường sống, đã vậy... Trước hết cứ vậy đi.
Bùi Lăng lấy lại bình tĩnh, chuyên tâm cảm nhận sự vận chuyển của Huyết Loa độn pháp.
Cũng không biết qua bao lâu, thân thể hắn đột nhiên dừng lại, cùng lúc đó, hệ thống phát ra tiếng nhắc nhở: "Leng keng! Lần tu luyện này kết thúc ở đây. Cảm ơn ký chủ đã sử dụng hệ thống tu chân trí năng, một lần ủy thác, không lo phi thăng! Rất mong ngài chia sẻ đánh giá việc tu luyện, nếu hài lòng xin cho khen ngợi năm sao!"
Bùi Lăng không nói hai lời, cũng không nhìn kỹ tình huống trong sào huyệt, cầm Yếm Sinh Đao, quay đầu bỏ chạy!
Vừa chạy vừa cho hệ thống một đánh giá kém một sao!
Rác rưởi!
Đời này ngươi chỉ xứng đánh giá kém một sao!
Đã nghe chưa rác rưởi!
Đời đời kiếp kiếp, ngươi chỉ xứng đánh giá kém một sao!!!
Bùi Lăng dựa vào ấn tượng đại khái lúc đến, sau khi chạy ra khỏi sào huyệt, đang muốn thở phào một hơi, chợt cảm thấy ngọn núi nhỏ sau lưng khẽ chấn động, đột nhiên một tiếng rít gào thê lương vang lên!
Hắn không kịp phản ứng, trước ngực như bị một cự thạch xông tới hung hăng va vào một phát, sau khi đầu choáng mắt hoa, cổ họng ngai ngái một lúc lâu.
ĐM!
Nhân Diện Chu trở về!?
Bùi Lăng không rảnh suy nghĩ nhiều, phân biệt phương hướng một chút liền bỏ chạy về phía Loa Sơn thành.
Mẹ nó, đây là yêu thú Trúc Cơ mà ngay cả Đoan Mộc thành chủ đã là Trúc Cơ kỳ cũng không dám trêu chọc chính diện, ngoại trừ Loa Sơn thành, bây giờ hắn căn bản không nghĩ ra nơi nào an toàn.
Hắn vừa thoát ra một khoảng cách, liền nghe được sau lưng liên tục truyền đến sự chấn động, theo tiếng yêu thú điên cuồng rít lên – trong lúc cấp bách Bùi Lăng dành thời gian quay đầu nhìn, chỉ thấy ngọn núi nhỏ vốn là sào huyệt của nhện bị xốc lên hơn phân nửa, một con nhện to gần bằng một căn phòng chui ra từ trong sào huyệt.
Toàn thân con nhện này trắng bệch, phần bụng mọc ra một khuôn mặt người sinh động như thật, khóe miệng của mặt người hơi cong lên, dường như đang cười, thoạt nhìn vừa dữ tợn vừa quỷ dị.
Không biết chi trên của nó còn dính huyết nhục của loại yêu thú nào, hiển nhiên vừa đi săn về, đã đối mặt với tin dữ một đám con nối dõi toàn quân bị diệt.
Lúc này cơn giận ngập tràn, tìm kiếm điều tra xung quanh, phát hiện tung tích của Bùi Lăng đang nhanh chóng đi xa, lại cảm giác mùi hương lưu lại trong sào huyệt, không khỏi lại phát ra một tiếng rít thê lương, bốn đôi chân khẽ động, chém ra cỏ cây trước mặt, điên cuồng đuổi theo.
Bùi Lăng phát hiện tình cảnh này, không khỏi sợ hãi mất hồn, liều mạng thôi động Huyết Loa độn pháp, muốn cách Nhân Diện Chu xa một chút lại xa chút nữa.
Cũng may môn độn pháp này đến từ chỗ Lệ tiên tử, lại trải qua sự tu luyện của hệ thống, vốn Bùi Lăng đã chạy trốn trước một đoạn, lúc này khoảng cách giữa đôi bên lại đang bị kéo ra một khoảng cách có thể thấy được bằng mắt trần, mặc cho Nhân Diện Chu mạnh mẽ đâm tới, thậm chí tức giận phun ra mạng nhện, cũng chỉ có thể vô dụng cuống cuồng, trơ mắt nhìn bóng lưng hắn biến thành một cái chấm đen nhỏ.
"Huyết Loa độn pháp thật mạnh!" Xác định tốc độ của Nhân Diện Chu kém xa mình, Bùi Lăng thầm thở phào, không khỏi si mê, "Cũng không biết sau khi học xong môn độn pháp này, Lệ tiên tử còn có những công pháp khác để thử thách ta không?"
Loại công pháp cường hãn còn miễn phí này, cứ việc cho hắn cả tá.
Ở trong lòng hơi mong đợi, Bùi Lăng lại nghĩ đến đợi lát nữa vào Loa Sơn thành, mình phải nói rõ với Đoan Mộc thành chủ như thế nào?
Dù sao Đoan Mộc thành chủ cũng không muốn chủ động trêu chọc Nhân Diện Chu này...
"Dù sao Nhân Diện Chu đến Trúc Cơ kỳ này có chút linh trí, lại chưa biết nói chuyện." Bùi Lăng nhanh chóng nghĩ đến, "Đến lúc đó cứ nói nó chủ động chạy tới chọc ta."
Về phần nói là gì... Hắn chỉ là một ngoại môn đệ tử Luyện Khí tầng bốn vừa vào Trọng Minh tông mà thôi.
Hắn có thể có ý đồ xấu gì chứ?
Cho dù có, ai lại tin tưởng hắn có năng lực trêu chọc Nhân Diện Chu Trúc Cơ kỳ?!
Nghĩ tới đây, gánh nặng trong lòng Bùi Lăng được tháo bỏ, một tảng đá lớn hoàn toàn rơi xuống.
Chỉ là vừa vui vẻ không bao lâu, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, ý thức được một hiện thực tàn khốc: Linh lực không đủ!
Mặc dù tốc độ của Huyết Loa độn pháp cực nhanh, nhưng sự tiêu hao linh lực cũng cao đến lạ kỳ.
Vừa nãy Bùi Lăng chỉ chuyên tâm chạy trốn, lại không chú ý chỉ trong chốc lát như thế, linh lực trong cơ thể hắn đã biến mất một nửa.