Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Thấy tình cảnh này, vành mắt Hoàng Hiển và Trương Trọng Cầm đều nứt ra: "Tiểu súc sinh!!!"
Nhưng Nhân Diện Chu nhanh chóng ăn xong Trần Mị, lần nữa đuổi tới, mặc dù hai người có tu vi cao hơn Bùi Lăng một tầng, lại không có độn pháp tốt như vậy, dù là lấy ra toàn bộ sức mạnh, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhân Diện Chu nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa đôi bên.
Chẳng mấy chốc, cơn gió tanh tưởi thổi đến sau đầu, lúc bước chân Nhân Diện Chu xẹt qua cỏ cây trong rừng mang theo cành gãy lá đứt, gần như trực tiếp đánh vào trên lưng bọn họ.
"Đáng chết!" Sắc mặt hai người trắng bệch, trong lúc cấp bách nhìn nhau, tâm ý tương thông, gần như đồng thời vỗ một chưởng vào trước ngực, trong mắt lóe lên tia sáng xanh, đột nhiên tăng tốc.
Chỉ là cùng lúc đó, trong thất khiếu của bọn họ đều tràn ra vết máu, mặt mũi vặn vẹo dữ tợn đáng sợ, khí tức nhanh chóng trượt xuống.
Đây là Nhiên Huyết đại pháp của Trọng Minh tông, lấy cách thiêu đốt tinh huyết để cưỡng ép tăng thực lực, nhưng cái giá phải trả lại là sau đó tu vi giảm nhiều, linh lực phản phệ.
Có thể nói đây chỉ là uống rượu độc giải khát.
Nhưng trong lúc này, hai người đã không có lựa chọn tốt hơn.
"Đi tìm Trần sư huynh!" Khóe miệng Hoàng Hiển trào ra máu tươi, khàn giọng quát, "Chúng ta không chống đỡ được bao lâu!"
Trương Trọng Cầm cũng hiểu rõ điều này, trong thất khiếu càng chảy máu nhanh hơn, thân hình lướt qua trong rừng như gió.
Nửa ngày sau, Trần Hoàn đang ngồi hồi phục bên cạnh Phệ Hồn Mẫu nghi ngờ mở mắt ra, Tiêu Đạp Toa ngồi bên cạnh đang thưởng thức khuôn mặt tuấn tú của hắn không nỡ rời mắt đang muốn mở miệng, đã thấy đột nhiên có hai bóng người loang lổ vết máu hạ xuống trên đỉnh đầu.
"Hoàng sư huynh! Trương sư huynh?!" Tiêu Đạp Toa lập tức nuốt xuống lời đã đến khóe miệng, ngạc nhiên nói, "Sao các ngươi lại biến thành dáng vẻ này?"
Hoàng Hiển ho khan phun ra một ngụm máu, không để ý nàng, đi về phía Trần Hoàn vội vàng nói: "Trần sư huynh, tình huống không tốt! Không biết sao tiểu súc sinh Bùi Lăng kia trêu chọc Nhân Diện Chu, còn có một môn độn pháp cực nhanh... Vừa nãy Trần Mị sư muội đã bị Nhân Diện Chu cắn nuốt, tiểu súc sinh cũng chạy không thấy, chúng ta vận dụng Nhiên Huyết đại pháp mới tạm thời cắt đuôi nghiệt chướng kia."
Tiêu Đạp Toa nghe vậy lập tức mở to hai mắt nhìn, hít vào một ngụm khí lạnh: "Cái gì? Vậy chẳng phải Nhân Diện Chu kia đang đuổi tới bên này sao? Trần sư huynh, chúng ta phải đi ngay!"
"Đi?" Sắc mặt Trần Hoàn trầm xuống, nhanh chóng tính toán một phen, ngẩng đầu, lạnh giọng nói, "Chúng ta cũng có thể đi, nhưng ngươi bảo Hoàng sư đệ và Trương sư đệ làm sao bây giờ? Chúng ta dẫn theo bọn họ có thể chạy thoát khỏi Nhân Diện Chu sao? Hay là ngươi muốn vứt bỏ hai vị sư đệ?!"
"Ta..." Tiêu Đạp Toa chỉ mở miệng theo bản năng, nghe vậy không khỏi ngượng ngùng.
Lại thấy Hoàng Hiển và Trương Trọng Cầm đều oán độc nhìn thoáng qua, càng thêm xấu hổ, cúi thấp đầu im lặng không nói.
"Chắc chắn không đi được rồi." Trần Hoàn chuyển hướng sang hai sư đệ, tốc độ nói cực nhanh, "Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể lợi dụng Phệ Hồn Tử Mẫu Trận."
Hắn ta giải thích, "Trận pháp này đã bố trí xong, chốc lát nữa Nhân Diện Chu sẽ đuổi tới, vậy các ngươi đến Tử Trận ở bên dưới trước, dụ nó vào bên trong. Đến lúc đó chờ Tử Trận bao vây Nhân Diện Chu, ta và Tiêu sư muội lại chia nhau ra chạy."
Vừa nói vừa lấy ra hai tấm phù lục từ trong túi trữ vật, chia cho Hoàng Hiển, Trương Trọng Cầm, "Về phần các ngươi, với tình huống này hiện tại, chắc chắn không thể chạy trốn giữ mạng nữa, đây là Liễm Tức phù, mỗi người một tấm, nhân lúc Nhân Diện Chu ở trong trận, các ngươi nhanh chóng tìm nơi hẻo lánh trốn đi. Đến lúc đó Nhân Diện Chu tạm thời tìm không thấy các ngươi, thấy ta và Tiêu sư muội chạy trốn, tất nhiên sẽ đuổi theo chúng ta! Như thế các ngươi cũng được an toàn."
Hoàng Hiển ho khan nói: "Đa tạ sư huynh! Chỉ là Tử Trận kia còn không nhốt được cả Bùi Lăng..."
"Tu vi của Bùi Lăng không cao, dù sao cũng là người sống, rất có thể còn nhận được cơ duyên trước khi tiến tông." Trần Hoàn bình tĩnh nói, "Mặc dù Nhân Diện Chu là yêu thú Trúc Cơ kỳ, nhưng cầm thú không bằng người, nếu chưa hóa hình, tâm trí còn không bằng phàm nhân bình thường! Lại nói, Tử Trận có thể kéo một chút là một chút. Nếu không chúng ta đều trốn không thoát!"
Hoàng Hiển còn muốn nói gì nữa, Tiêu Đạp Toa cũng đã sắc mặt trắng bệch nhìn Trần Hoàn, gấp gáp nói: "Cái này... Trần sư huynh, ngươi để bọn họ trốn đi, hai người chúng ta chia nhau chạy? Vậy ta làm sao bây giờ?"
Trần Hoàn là Luyện Khí tầng sáu, Nhân Diện Chu chưa phát triển đủ tâm trí, nhưng tu luyện tới Trúc Cơ kỳ cũng không phải người ngu, đến lúc đó có thể dẫn đầu truy sát Tiêu Đạp Toa tốc độ chậm chạp này không?
Điều này có khác gì việc nàng đi chịu chết thay hai người Hoàng, Trương?
Hoàng Hiển và Trương Trọng Cầm nghe vậy ánh mắt lấp lóe, đều không nói gì nữa.
Trần Hoàn thở dài, nói: "Tiêu sư muội ngươi yên tâm, sao ta lại mặc kệ ngươi? Ngươi xem, nơi này còn có một tấm Liễm Tức phù, đây là một tấm cuối cùng, ngươi là trận tu, đại khái có thể lợi dụng trận pháp gia tốc, sau khi chạy xa, liền dùng phù lục này trốn đi, như thế nào?"
"Một tấm cuối cùng rồi?" Vốn Tiêu Đạp Toa vừa tức vừa gấp, nghe vậy lại hơi xấu hổ, trù trừ một lát, lại không nhận lấy mà khẽ nói.