"Tiểu hữu thật biết nói đùa, đi bộ về? Vậy phải đi bao lâu?" Đoan Mộc thành chủ không nhịn được bật cười, chợt nói thêm, "Hơn nữa tiểu hữu không cần lo lắng, Âm Thi Vân là vừa đi vừa về. Trước đó các ngươi tới, vân khí chỉ tạm thời chìm vào trong Vân Đài. Bây giờ trở về, chỉ cần gọi nó ra là được."
Mẹ nó, vậy chẳng phải lão tử không có cả cơ hội rời thành chuồn đi sao?!
Sắc mặt Bùi Lăng không ngừng thay đổi, nhưng lại không thể không cười lớn lại nói cảm ơn.
Cứ vậy, Đoan Mộc thành chủ tự mình đưa hắn đến Vân Đài, tự mình triệu hồi Âm Thi Vân cho hắn về tông, cuối cùng còn đưa hai con yêu thú nhiệm vụ cho Bùi Lăng, vẫy tay từ biệt...
"Thành chủ, tiểu tử này chỉ là Luyện Khí tầng bồn, cần gì phải cho hắn mặt mũi như vậy?" Chờ Âm Thi Vân bay lên không trung, Bùi Lăng không nghe được tiếng nói chuyện bên dưới, quản gia tiến lên nói, "Nhân Diện Chu đuổi giết bọn họ là sự thật, không bằng để hắn cũng chết trong đó, vậy chẳng phải sạch sẽ sao?"
Đoan Mộc thành chủ nhìn hắn ta, từ tốn nói: "Sau đó thì sao? Một đám người Trần Hoàn cũng có chút danh tiếng ở ngoại môn Hoè Âm phong, bọn họ dẫn một người mới tới Loa Sơn thành, ai cũng biết muốn làm gì. Kết quả cuối cùng ngay cả người dẫn theo người mới cũng không còn, Chiêu Hồn Phiên lại rơi vào trong tay ta. Sau khi tin tức truyền ra, ngoại môn Thánh tông sẽ nghĩ như thế nào?"
"Bọn họ sẽ cảm thấy ta giết người đoạt bảo vì Minh Yên!"
"Trúc Cơ giết Luyện Khí là ỷ mạnh hiếp yếu, tiền phạt cực cao đủ để đám chó dại ở Chấp Sự đường cuồng loạn truy hỏi lý do!"
"Nếu giấu Chiêu Hồn Phiên đi, hoặc là bán trao tay ra ngoài, ngược lại cũng có thể che giấu tin tức, nhưng như thế chẳng phải chậm trễ Minh Yên sao? Dù sao con đường của hắn rất phù hợp với Chiêu Hồn Phiên này."
"Giữ lại Bùi Lăng này, cả một đội ngũ đều chết sạch, chỉ có một mình hắn sống sót trở về, thậm chí còn hoàn thành nhiệm vụ Tử Nhãn Điêu vốn không thể hoàn thành... Đến lúc đó, chỉ cần dẫn dắt thêm chút, không, thậm chí không cần làm gì đã có người nghi ngờ, là đám người Trần Hoàn quanh năm đánh ngỗng, lại bị nhạn mổ vào mắt."
"Bùi Lăng tiểu tử này không chỉ tính kế ngược một đám người Trần Hoàn, thậm chí còn dùng Chiêu Hồn Phiên để thuận nước giong thuyền, khiến ta mở một con mắt nhắm một con mắt!"
"Chúng ta nhận được chỗ tốt lớn như thế, Bùi Lăng này tự gánh oan ức... Cho hắn mấy viên linh thạch, thêm hai con yêu thú, đâu có tính là gì?"
Quản gia nghiêm nghị nghe, vội vàng nói: "Thành chủ nhìn xa trông rộng, là thuộc hạ tự cho mình thông minh!"
"Hiện tại chúng ta chỉ cần chờ." Đoan Mộc thành chủ vuốt chòm râu ngắn, nói, "Chờ tiểu tử này trở về thông báo cho Chấp Sự đường... Đến lúc đó, cũng có thể danh chính ngôn thuận đưa Chiêu Hồn Phiên đến tay Minh Yên."
Hắn ta hơi nhíu mày, "Dù Bùi Lăng còn nhỏ tuổi, vẫn biết tùy cơ ứng biến. Chút nữa nghe ngóng gốc rễ của hắn, nếu có thể, để Minh Yên qua lại với hắn nhiều hơn cũng không sao."
"Tiểu tử này có thể lọt vào mắt thành chủ, đúng là phúc đức ba đời!" Quản gia gật đầu, "Chút nữa thuộc hạ sẽ cho người đi nghe ngóng."
Vào lúc này, Bùi Lăng ở trên Âm Thi Vân còn không biết hắn đã được dự định làm thư đồng của thiếu chủ Loa Sơn thành, còn đang lo lắng suy nghĩ chẳng may lần này về tông bị người nhà ba người Lý Tư Quảng gặp được thì phải làm sao bây giờ?
Không, không có chuyện chẳng may, ba người kia đều có chỗ dựa, lúc trước hắn trốn nhanh thì cũng thôi, lúc này trở về, đối phương không tìm tới cửa mới là lạ!
"Cũng may trước khi ta đi đã hủy thi diệt tích, ngoại môn rộng lớn như vậy, có lẽ bọn họ còn đang tìm người?" Bùi Lăng an ủi bản thân, "Biết đâu ta còn có thể lừa dối qua ải..."
Nhưng ngay lúc này ngoại môn Hoè Âm phong Trọng Minh tông.
Ở chỗ của ngoại môn trưởng lão Lý Bình, một phụ nhân già mà vẫn xinh đẹp mặc váy áo sặc sỡ, lệ rơi đầy mặt quỳ gối trước mặt hắn ta, đau khổ cầu xin: "Lão gia! Tư Quảng là tôn nhi của ngài! Nhi tử của chúng ta đã vẫn lạc, bây giờ chỉ còn một cốt nhục là hắn, ngài không thể không quản, ngài phải báo thù cho hắn!!!"
Phụ nhân khóc lớn, "Tư Quảng đáng thương mới bao lớn? Lại bi thảm bị ra tay ác độc! Ngài là trưởng lão Hoè Âm phong này, tiểu súc sinh tên Bùi Lăng kia, sao hắn dám... Sao hắn dám? ! Hắn không chỉ bị điên, còn không để lão gia vào mắt... Ô ô ô ô..."
Lý Bình khẽ nhíu mày, nhìn vị ái thiếp hao phí không ít tài nguyên lại tư chất và tâm chí có hạn, đến nay vẫn chỉ là Luyện Khí tầng hai trước mặt: "Xác định là Bùi Lăng kia?"
"Xác định!" Phụ nhân lau mặt lung tung, cũng không quan tâm son phấn bị trôi nhòe nhoẹt, nghẹn ngào nói, "Tiểu súc sinh kia vừa nhập tông môn, đệ tử phụ trách sắp xếp chỗ ở không bắt chẹt được, cố ý sắp xếp hắn đến phòng đám người Tư Quảng. Kết quả ngày hôm sau Thứ Vụ phong đã gửi tin tức tới, nói là ngay đêm hôm đó, Mệnh Hồn đăng ba người Tư Quảng đã tắt, địa điểm ngay tại chỗ ở trên Hoè Âm phong! Về sau Chấp Sự đường phái người đi thăm dò, nói... Nói ba hài tử đều... Đều bị nghiền xương thành tro!!!"
Nghĩ đến tôn nhi còn trẻ lại rơi vào kết quả như vậy, trong lòng nàng đau xót gần như không nói được nữa.