Chương 13: [Dịch] Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Manh mối chính của cuộc đời Lâm Huyền, 3 mục tiêu!

Phiên bản dịch 5061 chữ

Chương 13: Tại sao lại tỉnh lại ở khách sạn!?

. . . . .

Người đàn ông lãnh khốc này, chính là hoàng đế của thế giới ngầm thành phố Đông Hải, Đới Song Thành.

Bên trong ánh mắt của ông ta tràn ngập sát khí, chuyện con gái bảo bối bị thương khiến ông ta rất phẫn nộ!

Đã nguyện ý ra giá 1000 vạn mua manh mối của kẻ bỏ trốn, có thể nghĩ mà biết, tâm ngoan thủ lạt như ông ta, tuyệt đối sẽ không để Điền X X chết quá thoải mái!

Lâm Huyền xem lại video của Đới Song Thành một lần nữa.

Cau mày, khóe mắt tràn ngập tơ máu, nhìn ra được là đang kìm nén cảm xúc.

Còn tài khoản đăng tải đoạn video này là tài khoản chính thức có được 1200 vạn fan hâm mộ——quan sát Đông Hải.

Nhìn ra được, năng lượng của Đới Song Thành là rất lớn.

"1000 vạn tiền thưởng mua manh mối. . . Vậy nếu như mình cứu được con gái của ông ta. . . Ông ta sẽ nguyện ý chi bao nhiêu tiền đây chứ?"

Nếu như không phải đoạn video này xuất hiện, Lâm Huyền tuyệt đối sẽ không sử dụng hòm thư thời không để cứu Đới Sở Thiền.

Hai người không thân không thích, hắn cũng không phải là Thánh Mẫu.

Thành phố Đông Hải mỗi ngày đều phát sinh nhiều vụ tai nạn xe cộ như vậy, nhiều người phạm tội như vậy, hắn cứu được hết sao?

Muốn cứu người, Lâm Huyền sẽ chỉ cứu hai loại người:

1, Người quen, bằng hữu mà mình nguyện ý cứu.

2, Người hữu dụng đối với mình, hoặc là người có thể mang đến lợi ích cho mình.

Trước mắt, thái độ của Đới Song Thành rất phù hợp với mục tiêu cuộc sống mà Lâm Huyền đặt ra.

Tiền cảm ơn vượt xa 1000, hắn muốn.

Nhân mạch của hoàng đế thế giới ngầm như Đới Song Thành kia, hắn cũng muốn.

. . .

"Đới Sở Thiền, ta chỉ có thể nói. . . vận khí của ngươi thật tốt."

Lâm Huyền lại lần nữa đứng lên, đi vào trong thư phòng.

Lấy giấy viết thư ra.

Bắt đầu viết.

“Ta của buổi sáng hôm nay thân yêu.”

“Xin chào.”

“Hôm nay ta đã suy nghĩ ra mục tiêu cuộc sống của chúng ta, không chỉ cần tiền, còn cần thế lực mạnh mẽ bảo vệ mình, điểm ấy ngươi chắc hẳn cũng có thể nghĩ thấu.”

“Cho nên, ta cần ngươi đi cứu một người. Đây cũng không phải là hành vi thánh mẫu mà chúng ta ghét nhất. Cứu người này, có rất nhiều tác dụng đối với kế hoạch cuộc đời của chúng ta.”

“Buổi tối ngày mùng 8 tháng 6 năm 2021, trong quán bar MT, ngươi sẽ gặp được đội trưởng của đội cổ động đại học Đông Hải, học muội của ngươi, Đới Sở Thiền.”

“Bạn học Điền X X, Lý X X bên cạnh nàng đã vạch ra kế hoạch bắt cóc nàng. Sau khi nàng quá chén, khoảng chừng 10 giờ sẽ mang nàng lên một chiếc xe thương vụ GL8.”

“Chiếc xe kia sẽ xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng, nhất định đừng để nàng lên xe. Sau khi cứu nàng, lợi dụng năng lượng của cha nàng, tiến hành điều ra đối với Điền X X, bạn trai của Điền X X, Lý X X, có thể dễ dàng có được đoạn ghi âm về kế hoạch bắt cóc.”

“Hoàng Đế thế giới ngầm Đới Song Thành sẽ không để chúng ta bận rộn không công, huống hồ, để phát triển thế lực sau này, chúng ta cần nhân mạch cường đại này.”

“Ký tên: Ngươi của tối hôm nay.”

Sau khi viết xong, Lâm Huyền gấp giấy viết thư lại bỏ vào trong phong thư, dán tem lên, ném vào trong hòm thư màu đỏ.

Bắt cóc một người rất khó, nhưng cứu một người rất đơn giản.

Huống hồ còn có loại quan hệ sư huynh sư muội này.

Cho nên Lâm Huyền không lo lắng chút nào về lực hành động của mình.

"Ngủ đi."

Lâm Huyền đặt điện thoại ở trên tủ đầu giường, tắt đèn, nằm lên giường đi ngủ.

. . .

Đinh linh linh đinh linh linh đinh linh linh!

Chuông báo thức điện thoại di động của Lâm Huyền vang lên.

Hắn theo thói quen đưa tay phải lên, vỗ về phía tủ đầu giường bên phải ——

Đây là thói quen mà hắn đã dưỡng thành sau khi trải qua khoảng thời gian dài, có thể trực tiếp vỗ tới màn hình điện thoại, tắt đồng hồ báo thức.

Phốc!

Hả? Sao lại là loại xúc cảm kỳ quái này?

Mềm mềm, trơn trơn, giống như kẹo đường.

Tủ đầu giường của ta đâu?

Điện thoại đâu?

Đinh linh linh đinh linh linh đinh linh linh!

Đồng hồ báo thức vẫn tiếp tục vang lên, cho thấy Lâm Huyền quả thực không hề đập tới điện thoại.

Lâm Huyền nghi ngờ mở mắt ra.

"Mả mẹ nó!"

Hình ảnh trước mắt quá đẹp! Một mảnh trắng trẻo nằm ngang ở trước mắt!

Lâm Huyền vội vàng lấy tay ra.

Nhìn xung quanh ——

Ga giường màu trắng.

Chăn màu trắng.

TV treo tường.

Bên cạnh, phòng tắm được dựng từ thủy tinh cường lực.

Con mẹ nó đây không phải là phòng của mình!

Đây là khách sạn!

Tại sao mình lại ở chỗ này?

Đinh linh linh đinh linh linh đinh linh linh!

Đinh linh linh đinh linh linh đinh linh linh!

Âm lượng của chuông báo càng ngày càng lớn, trong kinh hoảng, Lâm Huyền nhất thời cũng không tìm thấy điện thoại.

Bên cạnh Đới Sở Thiền đang ngủ say, mày liễu hơi nhíu, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó, xoa xoa mắt, ngồi dậy.

Sau khi mở mắt ra, nàng trực tiếp ngây ngẩn cả người!

Ga giường màu trắng.

Chăn màu trắng.

TV treo tường.

Bên cạnh, phòng tắm được dựng từ thủy tinh cường lực.

Đây không phải là phòng của mình!

Tại sao mình lại ở chỗ này?

Ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Huyền, vẻ mặt của nàng càng căng thẳng hơn!

Cúi đầu nhìn ga giường ——

"A... A a a a a a a a a a! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"

Một tiếng hét thất thanh!

Xé rách chín tầng mây!

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ của Bạch Hà

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    6

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!