. . . . .
Lâm Huyền sau khi diễn thuyết xong, người chủ trì ngay sau đó lên sân khấu, bắt đầu phân đoạn kế tiếp của đại hội——
Lễ trao giải.
Tống lão đi lên sân khấu, từ trên cái khay lễ, cầm huy hiệu thấy việc nghĩa hăng hái làm đeo lên cho Lâm Huyền.
Sau đó, lại cầm giấy chứng nhận thấy việc nghĩa hăng hái làm, mở ra, hai tay trao cho Lâm Huyền.
Tống lão cười khúc khích nắm lấy tay Lâm Huyền, hai người cùng nhau nắm tay nhìn về phía truyền thông, tiến hành chụp ảnh chung.
Cùng lúc đó, người chủ trì ở bên cạnh giới thiệu nói:
"Ngoại trừ giấy chứng nhận cùng huy hiệu ra, Lâm Huyền tiên sinh còn có được tiền thưởng 10 vạn từ ZF(Chính phủ) cho việc thấy việc nghĩa hăng hái làm!"
"Đồng thời hội trưởng của Đông Hải thương hội Đới Song Thành tiên sinh, còn lấy danh nghĩa của Lâm Huyền tiên sinh, quyên tặng 1000 vạn, thành lập hội ngân sách thấy việc nghĩa hăng hái làm của thành phố Đông Hải."
"Mục đích của hội ngân sách, là muốn tặng thưởng cho cá nhân cùng đoàn thể thấy việc nghĩa hăng hái làm của thành phố Đông Hải trong tương lai ."
Đồng thời khi tuyên bố tin tức này, Đới Song Thành cũng từ phía sau sân khấu đi tới, vẻ mặt tươi cười.
Ông ta sau khi bắt tay với Lâm Huyền, tuyên bố với truyền thông:
"Giống như Lâm Huyền tiên sinh đã nói, thấy việc nghĩa hăng hái làm là mỹ đức truyền thống của Trung Quốc. Ở đây, ta mượn danh nghĩa của Lâm Huyền tiên sinh, quyên tặng 1000 vạn đồng thành lập hội ngân sách thấy việc nghĩa hăng hái làm của thành phố Đông Hải!"
"Những anh hùng có thể đổ máu, chảy mồ hôi, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể để cho anh hùng rơi lệ! Không thể để cho anh hùng vô danh mai một!"
"Hi vọng người dân của thành phố Đông Hải, tương lai có thể lấy Lâm Huyền tiên sinh làm gương, tiến một bước phát triển tinh thần thấy việc nghĩa hăng hái làm!"
Một hành động này, lại đón nhận tiếng vỗ tay như sấm của hiện trường.
Một bước nhỏ thấy việc nghĩa hăng hái làm này của Lâm Huyền, khiến cho quan niệm đạo đức của cả thành phố Đông Hải tiến tới —— một bước lớn!
Hạng mục cuối cùng của hội nghị.
Bài phát biểu của Tống lão tên là ‘người trẻ tuổi thời đại mới—— học tập theo Lâm Huyền tiên sinh’, hiệu triệu các trường học tiểu học, cao học cùng các cơ quan bên trong toàn thành phố khai triển hoạt động tương ứng, học tập tinh thần thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Thời gian tổng cộng của hội nghị là 1 giờ, 11 giờ liền bắt đầu lần lượt tan hội rời trường.
Đới Song Thành lưu lại phương thức liên lạc với Lâm Huyền, cũng trịnh trọng mời Lâm Huyền, trưa ngày mai đến hàn xá ăn bữa cơm thân mật, để ở trước mặt cảm tạ.
Lâm Huyền cũng không chối từ, chuyện này coi như đã hẹn.
. . . . .
"Hi! Lâm Huyền học trưởng!"
Chào hỏi đại nhân vật xong, Lâm Huyền đang chuẩn bị rời khỏi hiện trường, bị người ta vỗ một cái vào lưng.
Quay đầu nhìn, là Đới Sở Thiền.
"Hì hì! Lâm Huyền học trưởng, hôm nay ngươi thật sự là quá đẹp trai rồi! Bài diễn thuyết của ngươi quả thực là quá tuyệt!"
Lâm Huyền mỉm cười, không nói gì thêm.
"Lâm Huyền học trưởng, đã giờ này rồi, để ta mời ngươi ăn một bữa đi!"
"Ngày hôm qua đi vội vàng quá, ta lại quá căng thẳng. . . Cũng không cảm tạ ngươi ngay được, thực sự là quá thất lễ!"
Đới Sở Thiền kéo tay áo của Lâm Huyền, dùng sức lắc, căn bản không cho hắn cơ hội từ chối.
"Được rồi."
Đới Sở Thiền vui vẻ ra mặt!
"A! Tốt quá rồi! Trở về ta có thể khoe khoang với các bạn học rồi, ta được ăn cơm cùng học trưởng anh hùng!"
"Ngươi biết không Lâm Huyền học trưởng, trên bảng tin của trường chúng ta cũng đang thảo luận về ngươi, lão sư dạy môn công khai của chúng ta vẫn còn nhớ ngươi đấy!"
. . .
Trên đường đi, Đới Sở Thiền líu ríu nói không ngừng, Lâm Huyền nghe câu được câu mất.
Sảnh đại hội ở bên trong nhất của trung tâm triển lãm.
Nếu từ cửa chính đi ra ngoài, phải đi qua đại sảnh trung tâm của triển lãm.
Bây giờ, trong đại sảnh đang triển lãm tác phẩm hội hoạ ưu tú thế giới, đây là một cuộc triển lãm phạm vi toàn thế giới, có không ít bút tích thực của hoạ sĩ nổi danh.
Đến cũng đã đến rồi, cơ hội khó có được, Lâm Huyền và Đới Sở Thiền quyết định đi dạo một vòng rồi đi ăn cơm.
Cuộc triển lãm tác phẩm hội họa ưu tú thế giới lần này, ở Trung Quốc chỉ có hai trạm, theo thứ tự là thủ đô và Đông Hải.
Đông Hải chính là trạm thứ nhất, cho nên bên trong sảnh triển lãm vẫn có không ít người.
Chuyên ngành ở đại học của Đới Sở Thiền chính là hội họa, cho nên hiểu rất rõ về phương diện này, không ngừng giảng giải về lịch sử, tác giả, bối cảnh câu chuyện của mỗi bức họa cho Lâm Huyền nghe. . .
Lâm Huyền thân là một người ngoài ngành, nhưng cũng lắng nghe rất say sưa ngon lành.
"Hì hì, Lâm Huyền học trưởng, ngươi nhìn bức tranh này xem. Tác giả của bức tranh này chính là một danh nhân! Ngươi biết là ai không?"
"Ha ha, cái này quá đơn giản, Einstein."
Bức tranh trước mắt này, là vẽ về một ông lão u buồn.
Đôi mắt vô thần, sắc mặt ngưng trọng, mái tóc quắn bạc trắng. . .
Tạo hình kinh điển như vậy, đồ ngốc cũng có thể nhìn ra là nhà vật lý học vĩ đại nhất trong lịch sử, người đưa ra thuyết tương đối, người phát hiện công thức chuyển hóa chất năng, người đặt nền móng cho vật lý hạt nhân——
Albert - Einstein
"Nhưng mà. . . Bức họa này sao lại vẽ bi thương như thế? Einstein trong bức vẽ giống như bị trầm cảm."
Đới Sở Thiền chỉ vào phần giấy cứng giải thích phía dưới khung ảnh, giải thích cho Lâm Huyền:
"Tác giả của bức họa này là hoạ sĩ cận đại trứ danh Camorison, năm 1953 khi ông ta đến nhà thăm hỏi Einstein, đã vẽ bức chân dung này cho ông.”
"Einstein lúc về già mắc phải bệnh trầm cảm vô cùng nghiêm trọng. Ông ta luôn sống trong sự tự trách, cho rằng là bản thân đã phát minh ra vũ khí hạt nhân giống như ác ma, cho nên mới dẫn đến mấy triệu người mất mạng."
"Hai năm sau khi bức họa này vẽ xong, Einstein liền uất ức mà chết, cho nên đây cũng là bức chân dung cuối cùng mà Einstein để lại. . ."