“Mất rồi?”
Lâm Huyền nghe hắn nói thấy càng thêm rối rắm! Một con quái vật bằng thép to và dài như vậy, đường ống bao quanh cả trái đất, có thể tự nhiên biến mất hay sao? Đùa gì chứ! Một thứ lớn như vậy, suốt mười năm qua cứ ngẩng đầu là thấy rõ ràng, sao có thể mất được. Hơn nữa dù là ném đi, cũng có thể ném nó ở đâu?
“Được rồi, được rồi...đừng kéo nữa...Để ta mặc quần áo cái đã!”
Lâm Huyền thoát khỏi tay Lưu Lộ, tùy tiện mặc quần áo đi theo hắn ra bên ngoài căn cứ. Toàn bộ căn cứ trở nên hỗn loạn. Mọi người xúm lại hô to gọi nhỏ! Mọi người đều rất kích động, thậm chí nhiều nhà khoa học và nhà vật lý bật khóc. Lúc này...Lâm Huyền thực sự nhận ra...Có lẽ đã thực sự xảy ra chuyện! Vì vậy, hắn không khỏi bước nhanh ra khỏi hành lang dài dằng dặc này ra ngoài trời, ngẩng đầu nhìn bầu trời ban đầu vốn bị quỹ tích màu đen chia làm hai.