Chương 74: [Dịch] Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Thầy của ngươi là ai?

Phiên bản dịch 6126 chữ

Vì phải ra nước ngoài dài ngày nên có rất nhiều thứ cần mang theo.

Một cái vali lớn đã được chất đầy, còn có một cái Balô.

Mục đích của cái ba lô là để chứa hòm thư thời không.

Khi lên máy bay phải ký gửi hành lý.

Lâm Huyền không yên tâm, hắn phải đảm bảo rằng hòm thư thời không ở bên cạnh mình.

Lái xe đến bãi đậu xe của sân bay, sau đó lên máy bay.

Sau khi đến đế đô, Ngô quán trưởng đã sắp xếp người tới đón hắn, lúc 7 giờ tối, Ngô quán trưởng đưa Lâm Huyền đến nhà hàng của... học viện Toán học Đại học Bắc Kinh đúng giờ.

Giáo sư Đinh Nghi đang ngồi ở bàn ăn.

Rõ ràng là vừa mới ăn xong.

Bát đĩa, đũa đã được nhân viên phục vụ thu dọn sạch sẽ, trên bàn bây giờ chỉ còn lại một tách trà.

Đinh Nghi mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng khí độ phi phàm.

Trong giới toán học Trung Quốc hiện nay, ông ta là một nhà lãnh đạo hoàn toàn xứng đáng, đồng thời cũng là đội trưởng của đoàn đại biểu Cuộc thi Đại sư toán học thế giới lần này.

Mặc dù 4 thành viên của đoàn đại biểu vẫn chưa xác định, nhưng đội trưởng đã xác định được ‘những chàng trai trẻ tuổi đầy triển vọng!’

Giáo sư Đinh Nghi nhìn thấy Lâm Huyền tới, chủ động bắt tay: "Ngô quán trưởng đã giới thiệu với ta về ngươi, vừa là người thấy việc nghĩa hăng hái làm, lại chủ động nộp lên di vật văn hoá, phẩm hạnh của ngươi khiến cho bọn ta bội phục, Trung Quốc cần nhất chính là những người trẻ tuổi như ngươi!"

Lâm Huyền cũng không rõ.

Ngô quán trưởng sở dĩ có thể thuyết phục được giáo sư Đinh Nghi, bỏ ra thời gian quý giá để gặp Lâm Huyền, là bởi vì thấy việc nghĩa hăng hái làm và nộp lên di vật văn hoá, hai việc này đã đả động đến Đinh Nghi.

Đinh Nghi trước giờ đều cho rằng, tất cả nghiên cứu cùng khoa học, đều là vì phục vụ cho sự an cư lạc nghiệp của nhân loại, muốn làm nghiên cứu, nhân phẩm đứng thứ nhất!

Tiếp theo mới là thiên phú và cố gắng.

Cho nên ông ta rất coi trọng Lâm Huyền, cho dù Lâm Huyền là một sinh viên bình thường "Tự cho là đã chứng minh được phỏng đoán Goldbach".

Đinh Nghi cũng nguyện ý lãng phí thời gian nửa tiếng đồng hồ này đi gặp hắn một chút.

Mặc dù Lâm Huyền không biết tình hình thực tế, nhưng cũng có thể hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng của Ngô quán trưởng, cùng thái độ thực tế của giáo sư Đinh Nghi.

Cho nên cũng không có bút tích, trực tiếp đưa lên một phần bản thảo:

"Đinh giáo sư, thời gian của ngài quý giá, ta liền đi thẳng vào vấn đề. Đây là quá trình suy luận chứng minh phỏng đoán Goldbach của ta, ngài nhìn qua một chút xem.”

Nội dung trên phần bản thảo này, dường như giống y hệt với bản thảo ban đầu của Einstein.

Nhưng đều là Lâm Huyền "Học thuộc lòng viết xuống". Cho nên là bút tích của Lâm Huyền.

Giáo sư Đinh Nghi cười khúc khích tiếp nhận bản thảo, từ trong túi lấy kính mắt ra đeo lên:

"Ngươi là người trẻ tuổi sảng khoái, vậy ta cũng nói thẳng. Từ sau khi nước Mỹ tuyên bố muốn tổ chức cuộc thi Đại sư toán học thế giới, ít nhất có mấy chục cá nhân nhờ người báo cho ta, là bản thân đã chứng minh ‘phỏng đoán Goldbach’."

"Nhưng kết quả. . . Chắc hẳn ngươi cũng biết. Đều là học thuật không tinh, tri thức nông cạn, không có thực sự lý giải, thứ viết ra đều là một số loại công thức tiểu học n(n-2) cái gì đó."

"Cho nên. . . Một lát nữa lý giải mà ngươi đưa ra sai lầm, ngươi cũng đừng trách móc, dù sao thì vấn đề học thuật mà, có đúng có sai là rất bình thường."

Lâm Huyền ung dung thản nhiên cười cười, ra hiệu Đinh Nghi giáo sư xin cứ tự nhiên.

Ngô quán trưởng ngồi ở một bên, cũng không có biểu lộ gì.

Ông ta tin tưởng nhân phẩm của Lâm Huyền, nhưng không tin tưởng vào trình độ học thuật của hắn, điều này cũng rất mâu thuẫn.

Đinh Nghi bắt đầu chuyên tâm xem bản thảo của Lâm Huyền. Lúc đầu.

Biểu cảm của Đinh Nghi còn rất nhẹ nhàng.

Tựa lưng trên ghế tựa, ngồi vắt chéo chân xem bản thảo. Nhưng dần dần. . . .

Biểu cảm của hắn bắt đầu trở nên nghiêm túc, con mắt cũng mở ra một chút:

"Ai da. . . . Chàng trai, ngươi có thể nghĩ đến một bước này, trình độ không tệ nha.

"Trước đây khi Trần Thanh Nhuận tiền bối thử chứng minh, cũng dùng một bước này, xem ra ngươi đã tìm được điểm trọng tâm.”

Đinh Nghi ngồi dậy, dịch chuyển một chút, bắt đầu nghiêm túc xem xét. Càng xem.

Lông mày càng nhíu chặt.

Ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp rút.

"Cái này. . . . Một bước này ngươi làm thế nào mà nghĩ ra được? Chàng trai trẻ, nếu như ta đoán không nhầm. . . Ngươi chắc hẳn là một bác học sinh đúng chứ?"

"Thầy của ngươi là ai? Nói ra nghe xem thử, ta chắc chắn biết hắn! "

Đinh Nghi nhìn chằm chằm vào Lâm Huyền, chuẩn bị nghe thấy cái tên của một người bạn cũ.

Nhưng Lâm Huyền chỉ mỉm cười, vẫn không nói gì.

Đinh Nghi hiểu ý, vỗ vỗ bản thảo, nói với Ngô quán trưởng:

"Lão Ngô à, ta là nói, đã có người thầy lợi hại như vậy, hà tất phải tìm ngươi làm người giới thiệu chứ?"

"Ta hiểu rồi. Đây là bằng hữu nào đó của ta, cố ý khoe khoang với ta đây mà!"

"Chắc hẳn chính là chọc tức ta, khoe khoang rằng mình đã thu nhận được một đồ đệ thiên tài! Nói đi lão Ngô, thầy của Lâm Huyền là ai, ai bảo ngươi đến tiến cử?”

Đinh Nghi "Tự cho là" mình đã nghĩ đúng rồi.

Ông ta nhìn thấy công thức suy luận bên trong bản thảo của Lâm Huyền, trình độ suy luận kiểu này, nhất định là cấp bậc đỉnh tiêm của giới toán học trong nước!

Người đỉnh tiêm không ngoài mấy người kia, ông ta đều biết.

Cho nên Đinh Nghi suy đoán, tuổi tác của Lâm Huyền, chắc chắn là nghiên cứu sinh, bác học sinh của "Một vị nhân vật đỉnh tiêm nào đó".

Lần này đến đây, chính là khoe khoang cho mình xem! Đến độ tuổi này của bọn hắn.

Thích nhất không phải là ganh đua so sánh bản thân tài giỏi thế nào. Mà là đồ đệ của mình có bao nhiêu người tài giỏi!

Đám già không nên chết bọn hắn, không sống nổi qua 20 năm nữa, nếu không thu nhận đồ đệ tốt, ai đến kế thừa y bát của mình chứ?

Nhưng mà, Ngô quán trưởng lại bất lực cười nói:

"Đâu có thầy nào, nếu Lâm Huyền có bối cảnh này, còn cần ta đến tiến cử sao?"

Đinh Nghi giáo sư đẩy đẩy mắt kính.

Ông ta cũng không tin vào lời của hai người, nhưng hai người đã sống chết không mở miệng. Vậy cũng không có cách nào cả!

Ông ta đành phải tiếp tục xem xét bản thảo. Tờ thứ nhất xem hết rồi.

Đều là suy luận rất "Cơ sở".

Hắn lật đến trang thứ hai

Cau mày!

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ của Bạch Hà

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    9

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!