Chương 17: Tôi Là Truyền Nhân Của Tiểu Lý Phi Đao 2
Chương trình học sáng nay là ngữ văn, tiếng Anh, vật lý và thể dục.
Khác với kiếp trước của Tiết Cảnh, trong giáo dục, dường như Chư Hạ cũng đặc biệt coi trọng môn thể dục, ít nhất là ở trường Tình Nguyện là như vậy, tiết thể dục mỗi tuần không chỉ rất nhiều, hơn nữa cũng không xuất hiện tình huống giáo viên thể dục "được xin nghỉ".
Sau khi học xong ba tiết văn hóa, trải qua thời gian nghỉ giải lao ngắn ngủi, toàn bộ lớp chọn liền đi tới phòng thay đồ, chuẩn bị thay đồng phục học sinh thành đồ thể thao.
"Ê ê, cơ bụng này."
Một bạn học cùng lớp đeo kính nhìn thấy Tiết Cảnh cởi áo, ngẩn người.
"Được đấy Tiết Cảnh, trước kia sao không phát hiện, cậu luyện tập tốt như vậy?"
Cậu vừa mở miệng, các nam sinh trong phòng thay đồ lập tức đều đưa mắt nhìn qua.
"Chà!"
"Cảnh ca ngầu thật, cơ bụng đẹp như vậy luyện thế nào, dạy anh em với."
"Đầu tiên tôi không phải gay, tiếp theo có thể cho tôi sờ một chút không?"
"Ngưỡng mộ Tiết tẩu tương lai."
"Có thể chụp một tấm không, thật sự không phải anh em muốn xem, chủ yếu là trong nhà có một đứa em gái đang tuổi dậy thì."
Tiết Cảnh vội vàng mặc áo phông thể thao vào, vẻ mặt bất lực: "Mấy người đừng có gay lọ như vậy được không, ghê quá."
Lý Khả bên cạnh thay đồ xong, cười trêu chọc nói: "Nói đùa cậu cũng sợ, cậu có điều kiện tốt như vậy mà cứ không chịu tìm bạn gái, thật đừng trách mọi người nghĩ nhiều."
Tiết Cảnh đạp cho cậu ta loạng choạng một cái: "Cút đi."
...
"Tuyệt vời!"
Trong sân vận động, Tiết Cảnh nhảy lên ném bóng từ xa, bóng rổ rời tay bay ra, chính xác rơi vào rổ, lập tức có tiếng hoan hô vang lên.
Sau khi vỗ tay ăn mừng đơn giản với đồng đội, Tiết Cảnh thở hổn hển, nhìn bảng điều khiển.
[Ném rổ chính xác trúng mục tiêu, kinh nghiệm Ngắm bắn +2]
[Ngắm bắn Lv1 (78/300)]
Kỹ năng Ngắm bắn vừa mới được kích hoạt tối qua, khi vận dụng vào môn thể thao cần độ chính xác cao như bóng rổ, quả thực chính là kỹ năng áp đảo.
Trong vòng ba điểm, cậu có thể ném trúng chín trên mười quả dưới tình huống bị đối thủ cản phá, ngoài vòng ba điểm cũng có xác suất vào bóng rất cao, chỉ dựa vào kỹ năng ném bóng này mà nói, đã đạt tới trình độ chuyên nghiệp.
Vì vậy, mặc dù cậu không dựa vào thể lực để chơi áp đảo đối thủ, nhưng vẫn khiến mấy đối thủ cùng lớp bày ra vẻ mặt chán nản.
Đặc biệt là khi các bạn nữ đang nghỉ ngơi bên cạnh đều đang xem trận đấu.
Mặc dù các bạn nữ đều rất kín đáo không lên tiếng, nhưng cái cảm giác mình trở thành phông nền cho người khác thể hiện cứ lởn vởn trong lòng không xua đi được.
Tiết Cảnh không phải là người thích thể hiện, vốn chỉ định chơi đùa một chút, không muốn bắt nạt bạn học.
Suy nghĩ này kéo dài đến khi cậu ném vào quả bóng đầu tiên, nhìn thấy kinh nghiệm Ngắm bắn +2 mới thôi.
"Cố lên cố lên, vẫn còn cơ hội, chúng ta có thể thắng lại!"
Trong đội đối thủ, Lý Khả vỗ tay, cổ vũ đồng đội, miễn cưỡng khơi dậy chút tinh thần chiến đấu.
Tiếng còi của giáo viên thể dục vang lên, trận đấu bắt đầu lại.
"Chặn cậu ta lại! Chặn cậu ta lại! Úp rổ cậu ta!"
"Ơi..."
Các học sinh lớp chọn đang tập trung vào trận bóng rổ, không ai phát hiện ra có mấy bóng người mặc đồng phục đi vào từ cổng chính của sân vận động.
Trong đó người dẫn đầu là một thiếu niên cao lớn, dáng người hơi mập mạp, sau khi hắn đi vào, lại lấy từ trong túi ra một hộp thuốc lá, ngang nhiên lấy một điếu ngậm vào miệng, bên cạnh lập tức có người lấy bật lửa ra châm cho hắn, toàn bộ quá trình giống hệt như đàn em trong phim châm thuốc cho đại ca.
Thiếu niên đó dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc, rít một hơi thành thạo, nheo mắt nhìn trận bóng rổ đang diễn ra, mở miệng nói:
"Thằng nào là Tiết Cảnh?"
Bên cạnh lập tức có người chỉ vào Tiết Cảnh: "Chính là hắn, thằng vừa ném bóng đó!"
Thiếu niên mập mạp nhìn chằm chằm một lúc, rồi nói: "Tên mặt trắng này đẹp trai đấy, khó trách Thi Ngữ lại thích hắn."
Bên cạnh có người do dự lên tiếng: "Anh Bùi, hay là thôi đi, Tiết Cảnh là học sinh lớp chọn, nhà trường..."
Bùi Hữu Quang nghe vậy, quay đầu nhìn người vừa lên tiếng, người đó lập tức im bặt.
"Sợ nhà trường cái gì? Ngay cả hiệu trưởng nhìn thấy bố tôi cũng phải khách sáo, có gì mà phải sợ? Lớp chọn thì ghê gớm lắm à, tao - Bùi Hữu Quang muốn giết hắn thì giết thôi!"
Bùi Hữu Quang rít một hơi thuốc, lời nói đầy khí phách, tràn đầy tự tin và kiêu ngạo.
Đám đàn em bên cạnh lập tức bị khí chất của hắn khuất phục, lộ ra vẻ mặt sùng bái.
"Đi thôi, đã nhận ra người là được rồi, ở đây không tiện ra tay, đợi tan học rồi xử hắn."
Bùi Hữu Quang nói xong, dẫn đầu quay người rời đi, đám đàn em cũng đi theo sau hắn với một khoảng cách nhất định, trông khá oai vệ.
...
Tiết thể dục kết thúc, kinh nghiệm Ngắm bắn đã đạt tới (158/300), tiến bộ rất nhanh.
Kinh nghiệm kỹ năng tăng trưởng được phản ánh theo thời gian thực trên người Tiết Cảnh, vì vậy càng về sau cậu ném bóng càng thuận tay, tỷ lệ chính xác tăng lên ổn định, khiến một đám nam sinh phải đeo "mặt nạ đau khổ".
"Mẹ kiếp, còn chơi bóng rổ với cậu nữa thì tôi là chó!"
Trong lớp, Lý Khả mắng to.
Sau đó lại lập tức bổ sung một câu: "Trừ khi cho tôi vào đội với cậu."
Tiết Cảnh đang thu dọn đồ đạc vào cặp sách, nghe vậy cười nói: "Được, lần sau gánh cậu."
Ở nhà luyện phi tiêu, mỗi lần trúng hồng tâm chỉ tăng 1 điểm kinh nghiệm, ra ngoài chơi bóng rổ với người khác lại có thể tăng 2 điểm mỗi quả vào rổ, bảng điều khiển quả nhiên là không khuyến khích luyện tập một mình.
Một lát sau, Lý Khả cũng thu dọn xong đồ đạc, đeo cặp sách lên, đi tới bên cạnh Tiết Cảnh, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đi thôi, tôi đi cùng cậu về."
Tiết Cảnh nhìn vẻ mặt như sắp đi chịu chết của cậu ta, cảm thấy vừa buồn cười vừa hơi cảm động.
Khác với Tiết Cảnh, Lý Khả rất sợ Bùi Hữu Quang, trong mắt cậu ta, đó là một tên côn đồ giết người phóng hỏa, rõ ràng biết tên côn đồ này rất có thể sẽ đến gây sự với Tiết Cảnh sau khi tan học, vậy mà vẫn đồng ý đi cùng về, có thể nói là rất nghĩa khí.
Tiết Cảnh lắc đầu, nói: "Không cần, tôi tự về được rồi."
Lý Khả vẫn kiên trì: "Cậu không cần phải nói gì nữa, tôi không phải loại người bỏ bạn lúc hoạn nạn, đã nói đi cùng cậu thì sẽ đi!"
"Thôi được rồi."
Tiết Cảnh không từ chối nữa.
Cậu nói thêm: "Nhưng cậu phải nhớ kỹ, để tôi tự giải quyết, cậu chỉ cần đứng xem thôi, biết chưa?"
Lý Khả hơi khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
Hai người đi ra khỏi lớp học, đi về phía cổng trường.
So với Tiết Cảnh vẫn bình thường như mọi ngày, thì Lý Khả bước đi nặng nề, vẻ mặt đầy tâm sự, giống như đang đi chịu tội vậy.
Khi đi đến sân thể dục, Tiết Cảnh chợt nhớ ra điều gì đó.
'Ừm... hình như nghe nói hắn có luyện võ? Để phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên chuẩn bị một chút.'
Tiết Cảnh thầm nghĩ.
Cậu cúi đầu xuống, tìm kiếm trên mặt đất một lúc, rồi đi đến bên một con đường rải sỏi nhỏ.
Lý Khả thấy Tiết Cảnh bỗng nhiên ngồi xổm xuống, nhặt mấy viên đá bỏ vào túi, tò mò hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
Tiết Cảnh sờ sờ mấy viên đá trong túi, xác nhận kích cỡ, thuận miệng nói: "Thú nhận nhé, thật ra tôi là truyền nhân của Tiểu Lý Phi Đao."
Lý Khả: "Hả?"