Chương 47: [Dịch] Ta Cuối Cùng Rồi Sẽ "Cày" Thành Thần Minh

Bôi Thuốc

Phiên bản dịch 4946 chữ

"Nhớ kỹ, đa tạ sư phụ."

Chập Long thuật có vô số chi tiết phức tạp, chỉ là bày ra tư thế tiêu chuẩn kia thì cũng rất không dễ dàng, chớ nói chi là trong cơ thể vận chuyển kình lực kích thích các tiết điểm, so với tư thế còn khó hơn mười mấy lần, phức tạp như vậy, nếu là dùng phương pháp luyện tập bình thường, cũng không biết cần tiêu phí bao nhiêu thời gian mới có thể nhớ kỹ.

Nhưng Lý Thất cứng rắn dựa vào khống chế kình lực vô cùng kỳ diệu để hướng dẫn hắn, chỉ cần vừa nắm tay Tiết Cảnh run lên, liền để cho Tiết Cảnh bày ra tư thế Chập Long Thuật tiêu chuẩn nhất, để cho hắn có thể chuyên chú vào nhớ kỹ toàn bộ trình tự, phương thức dạy học như vậy, quả thực chính là giảm chiều đả kích.

"Tốt, thân thể tốt, đầu óc cũng tốt."

Lý Thất thập phần hài lòng gật gật đầu.

Tiết Cảnh nghỉ ngơi trong chốc lát, hô hấp vững vàng, cảm giác mình đã bình tĩnh lại, mở miệng hỏi:

"Sư phụ, kế tiếp con học cái gì?"

Lý Thất lắc đầu nói: "Luyện võ không nên nóng vội, Chập Long Thuật là gánh nặng cực lớn đối với thân thể, người thiên phú không đủ, đứng vài phút sẽ nguyên khí đại thương, thiên phú cậu tuy tốt, giai đoạn khởi bước lại cũng không thể thao luyện quá phận. "

"Ta đã để Sơn Anh chuẩn bị xong 'Thụy Long Cao', đợi lát nữa để cho nàng giúp cậu xoa bóp, khôi phục thân thể một chút, ngày mai lại tiếp tục luyện."

Tiết Cảnh chần chờ nói: "Để Trúc sư tỷ xoa bóp giúp ta?"

Nghĩ đến thiếu nữ bộ dáng răng non kia... Cũng không biết ngày hôm qua có làm nàng bị thương hay không.

Lý Thất xua tay nói: "Là nàng chủ động nói muốn giúp cậu.”

"Đứa nhỏ Sơn Anh này tuổi tác so với cậu còn nhỏ hơn một tuổi, lại có được một phần tâm tính thuần túy khó được, mặc dù trên danh nghĩa là sư tỷ của cậu, nhưng khó tránh khỏi cũng có chỗ cần cậu chiếu cố."

" cậu vào môn hạ của vi sư, đứa nhỏ kia rốt cuộc cũng có người bạn cùng tuổi với nàng, là sẽ thân cận với cậu hơn một chút, các ngươi liền hảo hảo ở chung đi."

Tiết Cảnh gật đầu xác nhận.

"A ha ha, Thụy Long Cao tới rồi đây ~ "

Phảng phất như chờ đợi thời cơ này, cửa phòng tu luyện đột nhiên truyền đến thanh âm của thiếu nữ non nớt, Trúc Sơn Anh bưng một bình thuốc màu trắng to bằng nắm tay đi đến, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Răng Nhỏ tràn đầy ý cười, giống như cũng không có bị ảnh hưởng bởi việc bị Tiết Cảnh đánh bại hôm qua.

"Ừm, người trẻ tuổi các ngươi tự mình tâm sự cho tốt, vi sư hôm nay dậy sớm, phải đi ngủ một giấc..."

Lý Thất khoát tay áo, xoay xe lăn ra khỏi phòng tu luyện.

Hắn vừa rời đi, Trúc Sơn Anh đưa mắt nhìn về phía Tiết Cảnh.

"Tới đi, tiểu sư đệ, cởi áo ra ngồi xuống."

Dùng tư thế ngồi của con vịt ngồi xuống đất, Trúc Sơn Anh vỗ vỗ sàn nhà, ý bảo Tiết Cảnh ngồi xuống trước mặt nàng.

Thiếu nữ mặc quần áo luyện công, tóc búi thành đầu tròn, đôi chân ngọc không tô son, ngồi dưới tư thế nữ tính đẹp đẽ này, có loại sức hấp dẫn ngây ngô lại dụ hoặc.

"..."

Tiết Cảnh luôn cảm thấy có chút vấn đề, nhưng lúc này cũng không tiện từ chối, chỉ có thể gật gật đầu, hai tay nắm lấy mép dưới của áo thun, hất lên trên, thân trên hoàn mỹ đến mức giống như thần minh rèn đúc, bại lộ ra bên ngoài.

"Oa."

Trúc Sơn Anh tán thưởng nói.

"Vẫn rất có thẩm mỹ đấy, tiểu sư đệ."

"Trúc sư tỷ quá khen."

Tiết Cảnh đi tới trước mặt thiếu nữ, đưa lưng về phía nàng, ngồi xếp bằng xuống.

Chỉ chốc lát sau, Tiết Cảnh liền cảm nhận được, có một đôi bàn tay nhỏ mềm mại mang theo chút lạnh lẽo trơn mềm, ở trên lưng hắn bôi thuốc mỡ.

Phàm là những nơi bị bôi qua, đều có cảm giác nóng rát như bị bôi dầu mỡ.

Trong yên tĩnh, Tiết Cảnh nghĩ nghĩ, mở miệng nói:

"Sư tỷ, hôm qua thật xin lỗi, ngươi không bị thương chứ?"

Động tác bôi thuốc mỡ của Trúc Sơn Anh khựng lại, sau đó mang theo ý cười nói: "Đương nhiên không bị thương."

"Nhưng mà, thân thể tuy rằng không bị thương, nhưng trong lòng có chút bị thương."

Ngón tay của thiếu nữ di chuyển trên lưng Tiết Cảnh, bỗng nhiên dùng sức, nhắm ngay một chỗ dùng sức ấn xuống, kình lực nhập vào cơ thể, Tiết Cảnh đau đến hít một hơi khí lạnh.

Giọng Trúc Sơn Anh ý cười nhẹ nhàng vang lên bên tai Tiết Cảnh, thở ra như lan.

"Sư đệ à, đừng nhìn sư tỷ ta như vậy, kỳ thật ta rất hiền hòa đấy."

Cô gái xoay ngón tay, dùng sức thổi qua cơ bắp Tiết Cảnh.

"Đừng cử động nha, Thụy Long Cao bôi như vậy mới có thể đem dược lực thẩm thấu vào sâu trong cơ thể, hiệu quả mới có thể tốt."

"..."

Tiết Cảnh quay đầu nhìn Trúc Sơn Anh cười tủm tỉm, không nói gì, yên lặng thừa nhận mát xa rõ ràng mang theo ý tứ trả thù nho nhỏ.

Chỉ chốc lát sau, thiếu nữ ngược lại không kềm được.

"... Ngươi nói gì đó đi chứ."

Thiếu nữ gắt giọng.

Tiết Cảnh trầm giọng nói: "Không có gì, sư tỷ vui vẻ là được rồi."

Trúc Sơn Anh: "..."

"Được rồi, là ta không đúng, rõ ràng là chính mình sơ suất thua ngươi, lại còn muốn trả thù, mượn cơ hội cố ý trêu cợt sư đệ ngươi..."

"Ngươi đừng giận ta có được hay không..."

Trúc Sơn Anh ủy khuất nói.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Cuối Cùng Rồi Sẽ "Cày" Thành Thần Minh của Thương Điểu Độc Tình

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    16d ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!