Mười phút sau, Tiết Cảnh sơ ý để lộ sơ hở, bị Mạnh Thanh Hiểu dùng nhu kình đánh trúng, bay ngược ra ngoài.
Hắn chậm rãi đứng dậy từ dưới đất, cảm thán:
“Mạnh sư tỷ, mạnh thật đấy.”
Mạnh Thanh Hiểu lắc đầu, đi đến trước mặt hắn, xoa đầu hắn như đang khen ngợi.
Tiết Cảnh cũng quen với cách giao tiếp của cô, mỉm cười.
Cảm giác được chị gái yêu thương thế này thật ra cũng rất thích.
Lý Thất bên cạnh gãi gãi cái đầu trọc của mình, liếc nhìn Trần Phù Quang:
“Nhóc Năm, lúc trước từ lúc nhập môn đến khi đủ tư cách tu luyện Đẩu Giáp Công con mất bao lâu?”
Khóe miệng Trần Phù Quang giật giật.
“... Dạ thưa sư phụ, hình như là tám tháng ạ.”
Lý Thất khịt mũi khinh thường:
“Tám con khỉ, là chín tháng mười bảy ngày.”
Trần Phù Quang: “...”
Thầy nhớ rõ thế thì hỏi con làm gì?
Lý Thất nhìn hắn một cái, lại nhìn Tiết Cảnh một cái:
“Hừ, chênh lệch.”
Trần Phù Quang: “...”
Trong phòng huấn luyện, Mạnh Thanh Hiểu và Trần Phù Quang đã rời đi, chỉ còn lại Tiết Cảnh và Lý Thất.
Lý Thất xoay xe lăn, đi tới đi lui trong phòng huấn luyện hai vòng, trầm ngâm:
“Ban đầu thầy tưởng dù thiên phú của con có xuất chúng đến đâu thì ít nhất cũng phải mất một tháng nữa mới đạt đến điều kiện thân thể để tu luyện Đẩu Giáp Công.”
“Nhưng giờ xem ra, tốc độ phát triển của con vẫn luôn vượt ngoài tính toán của thầy.”
“Đã đến lúc rồi, vậy thì thầy sẽ truyền thụ Đẩu Giáp Công cho con.”
Tiết Cảnh nghe vậy thì mừng rỡ.
“Xin sư phụ chỉ dạy!”
Lý Thất cười:
“Gấp cái gì, Đẩu Giáp Công khác với Chập Long Thuật, không phải ngày một ngày hai là có thể học được đâu, còn cần rất nhiều thứ phụ trợ, không đơn giản luyện vài động tác là xong.”
“Con cứ ở đây đợi một lát, thầy đi sắp xếp.”
Tiết Cảnh gật đầu nhẹ.
Sau khi Lý Thất đi, Tiết Cảnh lấy điện thoại ra xem, thấy chị gái Tiết Vãn gửi tin nhắn cho mình.
【Tiết Vãn:【Hình ảnh】】
Tiết Cảnh nhìn xuống, là một bức ảnh, chắc Tiết Vãn tự chụp, hình như là chụp trong một sân vận động lớn nào đó, góc chụp là khán đài, xung quanh khán đài chật kín người xem, tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn vào võ đài lớn ở giữa sân vận động.
Vì góc chụp hơi xa nên trên võ đài chỉ có thể nhìn rõ là hai người, nhưng phía trên sân vận động lại có bốn màn hình lớn đang chiếu cảnh võ đài ở cự ly gần.
Hai người đàn ông trông rất trẻ đang giao đấu trên võ đài, mặt đất xung quanh nứt nẻ khắp nơi, lồi lõm, chỗ này thiếu một mảng chỗ kia thiếu một mảng, khiến người ta khó mà tin nổi đó là cảnh tượng do dư ba của trận đấu giữa hai con người tạo nên.
【Tiết Vãn: Hiện trường Giải đấu võ thuật U19 nè ~ Hai người trên võ đài bằng tuổi em đó, rốt cuộc thì đám người luyện võ này luyện tập kiểu gì thế, đúng là không phải người thường】
Tiết Cảnh cười, gõ chữ trả lời.
【Tiết Cảnh: Em thấy cũng thường, bảo bọn họ đến đánh em một quyền xem, chắc chắn em không kêu một tiếng】
【Tiết Vãn: Ha ha, nếu như mục đích của em là dùng cái trò cũ rích này để chọc chị cười thì chị chỉ có thể nói là em thất bại thảm hại đấy】
【Tiết Cảnh: Ha ha, không tính là cười nhỉ】
Hai người trò chuyện một lúc, Tiết Vãn lại gửi cho hắn một bức ảnh.
Trong ảnh là một người phụ nữ trung niên kỳ lạ, hình như bà ta đang ngồi ở ghế bên cạnh Tiết Vãn, vẻ mặt bình tĩnh nhìn trận đấu trên võ đài, dường như hoàn toàn không quan tâm đến trận đấu kịch liệt trên đó, tạo thành sự tương phản rất lớn với những khán giả đang phấn khích xung quanh.
Ngoại hình của người phụ nữ trung niên rất bình thường, điều kỳ lạ là tóc của bà ta màu xanh đen, nhìn qua như được tết thành bím tóc, giống mấy sợi dây leo rũ xuống trên đầu, phía trên còn được trang trí bằng một vài bông hoa đủ màu sắc.
【Tiết Vãn: Đây là giáo sư dạy nghệ thuật cây cảnh ở trường đại học của chị, thời trang ghê chưa】
Tiết Cảnh dừng tay, nhìn kỹ bức ảnh.
Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy người phụ nữ trung niên trong ảnh này có gì đó kỳ lạ.
Đang định trả lời thì Tiết Vãn lại gửi tin nhắn đến.
【Tiết Vãn: Bị phát hiện chụp lén rồi... Thôi nói chuyện đến đây nha, chị sắp bị giáo sư mắng hic】
Tiết Cảnh trả lời bằng một cái emoji gật đầu, rồi đặt điện thoại xuống.
Một lát sau, Lý Thất xoay xe lăn đi vào từ cửa phòng huấn luyện.
Trong tay ông cầm một thứ kỳ lạ, trông giống như một chiếc bình giữ nhiệt màu trắng được nối với... mặt nạ dưỡng khí?
Tiết Cảnh nghi ngờ hỏi:
“Sư phụ, đây là cái gì ạ?”
Lý Thất cầm thứ đó, giải thích:
“Đây là máy xông khí dung.”
“Nó có thể biến thuốc dạng lỏng thành dạng sương mù với các hạt nhỏ hơn 1 micromet... Con đeo vào sẽ biết.”
Ông đưa máy xông khí dung trong tay cho Tiết Cảnh.
Sau khi nhận lấy, Tiết Cảnh nghiên cứu một chút, đeo mặt nạ dưỡng khí lên mặt, buộc dây thun vào sau đầu, cố định toàn bộ máy xông khí dung trên đầu.
Trông khá lạ lùng.
“Mỗi môn phái của người tập võ chúng ta đều có ‘bí pháp tẩy máu’ của riêng mình.” – Lý Thất chậm rãi nói.
“Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, việc luyện võ cũng trở nên thuận tiện hơn, bí pháp tẩy tủy thời xưa cũng phải thay đổi theo thời đại, giống như cái máy xông khí dung này...”