Tiết Cảnh quan sát sảnh tiệc, đối chiếu với bản đồ vừa xem, sau đó đi đến khu vực mình phụ trách, bắt đầu tuần tra.
Từ xa, hắn còn nhìn thấy vài người có dáng vẻ và khí chất rõ ràng là người đã luyện võ, chắc là đệ tử của những võ đường khác được khách sạn Thụy Châu thuê đến.
Lúc này, tiếng nhạc ồn ào đã đến hồi kết, cùng với tiếng trống cuối cùng vang lên, những chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà cũng sáng theo, sảnh tiệc vốn mờ ảo bỗng chốc trở nên sáng sủa.
Hơn mười nhân viên từ cửa chính đi vào, dỡ bỏ bàn DJ ở giữa sảnh, từng bộ phận cũng được mang ra ngoài.
Tiết Cảnh gật đầu, xem ra nhảy nhót chỉ là một trong những tiết mục của tối nay, không phải là mục đích chính.
Và khi đèn sáng lên, hắn cũng trở nên nổi bật.
“Ô, kia là ai vậy?” – Những cô gái nhà giàu ở gần đó nhìn thấy hắn, mắt sáng rực lên.
Nhưng chưa kịp để họ hành động thì một người đàn ông mặc đồ trắng bó sát, dáng người vạm vỡ đã tiến về phía Tiết Cảnh.
“Cậu là đệ tử chân truyền mới được nhận của võ đường Tàng Long phải không?”
Anh ta khá thẳng thắn, sau khi đến trước mặt Tiết Cảnh thì lập tức hỏi.
Chuyện bên này đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Cách đó không xa, một vài nam nữ cầm ly rượu, đứng tụ tập cùng nhau cũng nhìn sang.
“Hửm? Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?”
Người tổ chức bữa tiệc, Diệp Thừa Lâm, nghi ngờ hỏi.
“Hình như là hai nhân viên bảo vệ mà Thụy Châu sắp xếp... đang xảy ra xung đột?” – Có người trả lời, trên mặt lộ vẻ hứng thú.
“Đi đi đi, chúng ta qua xem nào!”
Diệp Thừa Lâm lập tức cười nói.
Mấy người lập tức đi về phía Tiết Cảnh, Bùi Hữu Quang cũng ở trong số đó.
Hắn gãi đầu, đi theo sau anh trai mình là Bùi Thiên Thành.
Chờ đến gần, hắn nhìn đại qua hai nhân viên bảo an có xung đột kia, cầm lấy ly rượu trong tay uống ngụm —— phụt!
“Anh… Anh Cảnh?”
Nhìn một bóng người quen thuộc đứng sừng sững giữa sân, Bùi Hữu Quang bất ngờ phun rượu, kinh ngạc không thôi.
“Đó là đệ tử của võ đường nào, đẹp trai ghê, chỉ là có vẻ hơi trẻ tuổi.”
“Tên thô lỗ Lý Chiếu Tuyền muốn làm gì thế? Ăn hiếp trẻ con à?”
Đệ tử các lưu phái võ đường cũng nhao nhao tiến lên hóng chuyện.
Trương Đại Thanh ở bên cạnh xen vào nói:
“Nghe nói người đó là thân truyền mới được nhận của võ đường Tàng Long, hôm nay hẳn là lần đầu lộ diện.”
“Võ đường Tàng Long? Nói thế thì hắn chính là đệ tử quan môn của vị ‘Long Vương’ kia ư?”
“Sao không mở tiệc bái sư linh đình chút? Gần đây trong giới yên ắng quá, chẳng có gì thú vị.”
“Là do anh không biết đấy thôi, khi nhận đồ đệ vị ấy luôn rất kín tiếng, ngoại trừ đại đệ tử Mạnh Bá Thương thì không rõ tình hình, những đồ đệ khác đều được nhận lặng lẽ...”
Mấy người trong võ lâm thảo luận nhiệt liệt.
Con người có danh tiếng cũng giống như cái cây có bóng râm, lão đường chủ của võ đường Tàng Long, Lý Thất có danh tiếng rất lớn, ngay cả trong giới ở khu vực Nội Hoàn Thành cũng có chỗ đứng, huống chi là ở cái “vùng quê” như Tinh Thành này.
Tuy nói hơn hai mươi năm trước ông ấy bị một kẻ tàn nhẫn đánh gãy hai chân, triệt tiêu ý chí, giờ đây đã gần như tàn phế, nhưng uy danh “Long Vương” năm xưa vẫn được người đời nể trọng.
Sự náo động của đám đông không ảnh hưởng đến hai người ở giữa sân.
Tiết Cảnh ngẩng đầu nhìn người đàn ông vạm vỡ trước mặt, trong đầu hiện lên một dấu chấm hỏi.
Thấy Tiết Cảnh không nói lời nào, dường như bị dọa sợ, Lý Chiếu Tuyền nhếch mép cười, giọng nói vang dội:
“Yên tâm, cậu không cần phải sợ, bây giờ là giờ làm việc, tôi sẽ không gây phiền phức cho cậu lúc này đâu.”
Sau đó, anh ta chuyển chủ đề.
“Chỉ có điều... Bây giờ chúng ta là đồng nghiệp, lát nữa nếu có nguy hiểm, chúng ta còn phải hợp tác, vậy nên cần phải tìm hiểu trước thực lực của nhau một chút, cậu thấy đúng không?”
Tiết Cảnh không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, chỉ bình tĩnh hỏi:
“Anh muốn nói gì?”
Lý Chiếu Tuyền duỗi tay phải ra, xắn tay áo lên đến khuỷu tay, để lộ cơ bắp cuồn cuộn như sắt, cười toe toét:
“So tay một chút nhé.”
Đối với võ sư thời xưa, nếu muốn kiếm sống bằng võ công thì danh tiếng là quan trọng nhất.
Vì vậy, các võ sư nổi tiếng tuyệt đối sẽ không dễ dàng giao đấu với nhau, một khi có bên thua thì danh tiếng coi như mất hết, cho dù có muốn đánh thật thì cũng sẽ đánh kín, thắng hay thua không tiết lộ ra ngoài.
Nếu thật sự đánh cược vào danh tiếng môn phái, công khai quyết đấu thì cơ bản là hai bên có mâu thuẫn rất lớn, không thể hòa giải, đến lúc đó sẽ vừa phân định thắng thua, vừa quyết định sống chết.
Chính vì tình trạng này, giữa các võ sư đã hình thành một loại nghi thức gọi là “so tay”.
Các võ sư giỏi đã luyện công phu đến mức thấm vào xương tủy, hai người so tay với nhau, lực đạo lúc mạnh lúc yếu, có thể hiểu sơ bộ về trình độ của đối phương, trong lòng nắm chắc, cũng không cần phải ầm ĩ, mọi người hòa thuận là quý, xem như một kiểu “đọ sức nhẹ nhàng”.