Mấy đệ tử võ quán, bao gồm Lý Chiếu Tuyền và Trương Đại Thanh đều lập tức bước đến trước mặt mọi người, Trương Đại Thanh nghiêm mặt nói:
“Tất cả mọi người, tập hợp lại, không được chạy lung tung!”
Họ vừa tổ chức đội hình, vừa nhanh chóng trao đổi:
“Nhìn rõ chưa?”
“Không được, chỉ có một cái bật lửa, vẫn quá tối, tôi chỉ nhìn thấy một cái bóng, không biết là cái gì.”
“Còn ai có bật lửa không, lấy ra đốt hết lên!!”
Một đệ tử võ quán quát lớn.
Những người trẻ tuổi ở đây tuy đang hoảng loạn nhưng may mắn vẫn còn nghe lời, trong đám người dần dần sáng lên bảy tám ngọn lửa, khiến đại sảnh sáng sủa hơn một chút.
“Má... Má ơi! Đó là cái gì vậy!!”
Bỗng nhiên, có người run rẩy chỉ tay về một góc nào đó trong đại sảnh.
Mọi người nhìn theo, lập tức, tiếng thét chói tai vang lên liên tục.
“A!!”
Chỉ thấy trong góc, một thi thể toàn thân đầy vết cắn loang lổ, mặt đã bị gặm nát, nhưng nhìn quần áo trên người có thể nhận ra, chính là người vừa mới biến mất và hét thảm thiết kia.
Mà trên thi thể, đang có một con quái vật bám vào.
Toàn thân con quái vật đó đen kịt, nhìn qua cao gần hai mét, có hai chân giống người, nhưng hai bên cánh tay lại là sáu cái chân sắc nhọn như lưỡi hái, mọc đầy gai ngược, đầu cũng rất giống người, nhưng lại có hai con mắt kép rất to, trên đỉnh đầu mọc ra hai cái râu, miệng giống như miệng côn trùng, lúc này đang không ngừng co duỗi nhai nuốt một cục máu thịt.
Sau lưng nó mọc ra mấy cái cánh mỏng xếp chồng lên nhau giống như gián, phần đuôi cũng giống như đuôi gián, phần nhọn còn có hai cái đuôi không ngừng rung động, giống như kim thép, nhìn tổng thể giống như con lai giữa người và gián vậy.
Tất cả mọi người, cả mấy đệ tử võ quán đều không nhịn được nổi da gà, tóc gáy dựng đứng.
Côn trùng, vốn là sinh vật khiến đa số mọi người sợ hãi, gián lại là một trong những loài côn trùng khiến người ta khó chịu nhất.
Mà một con gián to hơn người, thậm chí nhìn qua giống như là lai với người...
“A!”
Mọi người lập tức lùi lại bỏ chạy, tránh xa con quái vật kia, áp sát vào tường đại sảnh, vẫn không ngừng hét lên.
“Rốt cuộc đó là cái gì? Vật thí nghiệm trốn thoát từ công ty sinh học? Hay là sinh vật dị giới?”
Trương Đại Thanh há hốc mồm nói.
“Không biết... Có đánh không?” – Lý Chiếu Tuyền nuốt nước bọt.
“Đánh? Không nói đến chuyện có đánh lại được không, tôi sợ côn trùng nhất, đến chạm vào nó tôi cũng chả muốn...” – Một đệ tử võ quán khác vội vàng lắc đầu.
Lúc này có người không chịu nổi nữa, trực tiếp rời khỏi đám đông, chạy về phía cửa chính của sảnh tiệc, định bỏ chạy.
“Này! Đừng chạy lung tung!”
Trương Đại Thanh vội vàng quát, nhưng người kia không nghe thấy.
‘Người gián’ dường như nhận ra con mồi muốn chạy trốn, nó hơi nghiêng đầu, nhìn về phía người kia, hai cái râu lay động.
Ngay sau đó.
“Ầm —— “
Sàn nhà nứt toác, người gián hóa thành bóng đen lao về phía người kia, tốc độ cực nhanh, giống như tia chớp màu đen.
Người bỏ chạy kia thậm chí không kịp kêu lên đã bị chém làm đôi, ngã xuống đất, máu me be bét.
Bóng dáng người gián xuất hiện bên cạnh hai mảnh thi thể, một cái gai nhọn trên chân dính đầy máu thịt.
“Hít ——” Mọi người hít vào một hơi lạnh, sợ hãi.
“Mẹ kiếp, đánh kiểu gì vậy!?” – Một đệ tử võ quán chửi thề.
Trong ánh lửa mờ ảo, râu của người gián hơi động đậy, nhìn về phía đám đông.
Sau đó, bốn cái cánh mỏng sau lưng nó đột nhiên mở ra, sải cánh gần ba mét, tạo hiệu ứng thị giác cực kỳ đáng sợ.
“Vút —— “
Nó bay lên, giống như con gián ở miền Nam đột nhiên bay vào mặt người ta, lao về phía mọi người!
“Trời đất quỷ thần thiên địa ơi!!!”
Chẳng ai dám đỡ, mấy đệ tử võ quán lập tức nhảy sang hai bên né tránh, để người gián lao vào đám đông.
“Cậu Bùi, cứu mạng!”
Nhóm người của Diệp Thừa Lâm liều mạng kêu cứu, Bùi Thiên Thành cắn răng, đứng chắn trước mặt mọi người, tạo thành thế võ.
“Ha!!!” – Anh ta hét lớn một tiếng, lấy thêm can đảm cho mình, phán đoán tốc độ bay của người gián, tung ra một cú đấm, đánh người gián bay ngược ra sau, đập vỡ một cái bàn dài.
Cảnh tượng này khiến mọi người phấn chấn.
Nhưng chưa kịp để họ reo hò, người gián ngã trên mặt đất đã bật dậy.
Sau đó hai chân hơi khuỵu xuống, tạo thành tư thế ngồi xổm.
Bản năng của Bùi Thiên Thành lập tức cảnh báo nguy hiểm, anh ta nhận ra tình hình không ổn, hét lớn:
“Chạy mau!”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Bùi Thiên Thành nhảy sang một bên, ngã xuống đất.
Ngay khi anh ta vừa né ra, một bóng đen lướt qua vị trí cũ của anh ta, xuyên qua ba bốn người, tất cả đều bị chém làm đôi.
“A!”
Mọi người lại hét lên.
Người gián dường như đã hiểu, tốc độ của nó là thứ mà đám con mồi này không thể nào đối phó được.
Vì vậy, nó lại tạo thành tư thế lao tới, tấn công mọi người.