Chương 63: [Dịch] Ta Hôn Quân, Bắt Đầu Đưa Tặng Giang Sơn, Thành Thiên Cổ Nhất Đế

Ngươi hù doạ hết công đức của trẫm, không đánh ngươi thì có tội!

Phiên bản dịch 5256 chữ

Tuy rằng Sài Ngọc Tâm vô cùng bất ngờ khi một thương của mình đã giết chết lão giả mặc hắc bào, nhưng vẫn không quên chính sự, nhìn Hoàng đế Thương Quốc chạy trốn phía sau, nhanh chóng đuổi theo: "Trốn chỗ nào?"

Trên đường đi đều có người chặn đường thế nhưng lại bị nàng chém giết tới mức người ngã ngựa đổ.

Mà lúc này, ánh mắt Lâm Bắc Phàm quét về phía hai vị Tiên Thiên Thương Quốc đang đối chiến với Lưu công công và đại tướng quân.

Thánh Linh kiếm pháp kiếm thứ 23, lại một lần nữa phát động!

Trong chốc lát công phu này, thân thể hai người bị đông cứng, không cách nào nhúc nhích!

Chỉ trong chốc lát, thắng bại đã phân, sinh tử cũng phân!

Hai vị Tiên Thiên kia bị chém rơi xuống.

Đại tướng quân và Lưu công công cũng cảm thấy phi thường ngoài ý muốn, hai mặt nhìn nhau.

Sau đó cảm thấy chính sự vẫn quan trọng hơn, nhanh chóng xông về thành lầu ở kinh thành, đại khai sát giới.

Nơi bọn hắn đi qua, gió tanh mưa máu, thi cốt khắp nơi.

Binh mã Thương quốc đều bị giết đến sợ hãi, chật vật bỏ chạy.

"Mau chạy trốn đi!"

"Nếu không chạy sẽ mất mạng!"

....

Ước chừng nửa chén trà nhỏ, chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, cửa chính kinh thành mở ra.

Lâm Bắc Phàm phất tay: "Giết vào, tiếp quản kinh thành!"

"Vâng, bệ hạ!"

Mọi người cuồn cuộn giết vào kinh thành, sau đó tiếp quản từng đường phố, khống chế toàn thành.

Lâm Bắc Phàm thì suất lĩnh tinh nhuệ phi thẳng đến hoàng cung.

Hoàng cung hiện tại cũng rối loạn, thái giám và cung nữ chạy tán loạn khắp nơi, hoảng hốt chạy bừa.

Thấy đám người Lâm Bắc Phàm đến, vội vàng quỳ xuống.

"Chúng ta chỉ là thái giám trong cung, đừng giết chúng ta!"

"Cầu xin các ngươi, tha cho chúng ta một mạng!"

"Ngươi muốn chúng ta làm trâu làm ngựa cũng được!"

....

Ánh mắt Lâm Bắc Phàm lạnh lùng, lại hạ lệnh: "Đem tất cả cửa lớn hoàng cung ngăn chặn, bất luận kẻ nào chỉ cho phép vào không cho phép ra! Sau đó, bắt hết hoàng hậu hoàng phi, tất cả đều bắt lại cho trẫm, một người cũng không thể buông tha!"

"Vâng, bệ hạ!" Các binh sĩ lên tiếng, sau đó tứ tán ra.

Lúc này, Sài Ngọc Tâm cầm Hồng Anh Thương nhuốm máu đi tới trước mặt Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm hỏi: "Tình hình thế nào?"

Sài Ngọc Tâm lắc đầu, hối hận nói: "Để hắn chạy thoát rồi!"

"Không sao, hắn không trốn thoát được Ngũ Chỉ Sơn của trẫm!" Lâm Bắc Phàm giơ ngón tay ra, mỉm cười.

"Ta lại qua bên kia xem xét một chút!" Sài Ngọc Tâm nhìn về một cung điện khác.

Đúng lúc này, Lâm Bắc Phàm hướng về phía một cung nữ ngồi xổm xuống trong góc, quát lớn: "Ngươi, đứng lại cho trẫm!"

Vị cung nữ kia lập tức ngơ ngác tại chỗ, chậm rãi quay người lại, dùng ống tay áo che mặt lại, run lẩy bẩy nói: "Nô tỳ chỉ là một cung nữ nho nhỏ mà thôi, không biết đại nhân gọi dân nữ là có chuyện gì?"

"Không có việc gì, chẳng qua là cảm thấy ngươi có chút cổ quái, qua đây cho trẫm xem một chút!" Lâm Bắc Phàm ngoắc ngoắc tay.

Đối phương do dự một hồi, sau đó từ từ bước tới: "Vâng, đại nhân!"

"Ngẩng đầu lên, để trẫm nhìn xem!" Lâm Bắc Phàm nói.

Nàng lấy tay che mặt, xấu hổ sợ hãi mà ngẩng đầu lên..

"Bỏ tay của ngươi xuống, trẫm muốn xem dáng vẻ của ngươi!" Lâm Bắc Phàm lại nói.

"Vâng... đại nhân!" Rốt cuộc nàng cũng buông tay xuống, lập tức lộ ra một khuôn mặt đầy râu quai nón. "Ôi ~."

Lâm Bắc Phàm sợ hết hồn: "Mẹ kiếp! Thật xấu!"

Giơ tay lên, một cái tát quất tới.

"Đùng"

Cung nữ râu quai nón vừa ôm mặt, vô cùng ủy khuất nói: "Đại nhân, tại sao lại đánh nô tỳ?"

Lâm Bắc Phàm nói một cách hoảng sợ: "Bởi vì ngươi dọa hết công đức mười năm của trẫm, không đánh ngươi thì có tội!"

Cung nữ: "..."

"Ngươi tên là gì?" Lâm Bắc Phàm lại hỏi.

Cung nữ cúi đầu: "Khởi bẩm đại nhân, nô tì tên là Như Hoa!"

Lâm Bắc Phàm lại vung chưởng đánh tới.

"Đùng"

Cung nữ che mặt bên kia, cực kỳ oan ức: "Đại nhân, vì sao ngài lại đánh nô tỳ?"

"Ngươi trông xấu như vậy còn không tự biết mình, trẫm muốn đánh tỉnh ngươi!"

Cung nữ: "..."

Lâm Bắc Phàm lại hỏi: "Vì sao râu dài?"

"Khởi bẩm đại nhân, đây là trời sinh, nô tỳ cũng không có cách nào!"

Lâm Bắc Phàm lại vung mạnh tới vả miệng.

"Đùng"

Cung nữ đau đến mức nước mắt giàn giụa: "Đại nhân, tại sao lại đánh nô tỳ?"

Lâm Bắc Phàm!" Bởi vì ngươi không chỉ vũ nhục mẹ ngươi, mà còn vũ nhục cha ngươi. Làm sao bọn họ có thể sinh ra một tên tạp chủng như vậy!"

Cung nữ: "..."

Lâm Bắc Phàm hỏi: "Sao ngươi lại bị tuyển vào trong cung?"

"Chuyện này..."

"Bốp!"

Cung nữ râu quai nón bối rối: "Đại nhân, nô tì không nói gì, tại sao ngài lại động thủ?"

Lâm Bắc Phàm nói: "Với tướng mạo này của ngươi mà có thể đi vào trong cung, quả thực là sỉ nhục thẩm mỹ của Hoàng đế! Tuy rằng Hoàng đế Thương quốc không phải là thứ gì tốt, nhưng ít ra vẫn còn là con người, sao hắn có thể cho phép chuyện này xảy ra lung tung trong cung?"

Cung nữ: "..."

Tiếp theo Lâm Bắc Phàm hỏi một câu, sau đó thưởng cho một bạt tai.

Cung nữ bị đánh choáng váng rồi!

Đời này hắn nào phải chịu oan ức như vậy?

Nhìn xung quanh, phát hiện đối phương dường như không có lực lượng bảo hộ gì, vừa vặn có thể bắt cóc Thiên Tử ra lệnh cho chư hầu!

Thế là ác niệm dâng lên trong lòng, tức đến gan lớn dâng lên, giương nanh múa vuốt bóp về phía Lâm Bắc Phàm, phát ra thanh âm của nam nhân: "Ngươi cái tên hôn quân này, trẫm liều mạng với ngươi!"

Lâm Bắc Phàm lại một cái vả miệng vung mạnh tới.

"Đùng"

Cung nữ: "..."

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Hôn Quân, Bắt Đầu Đưa Tặng Giang Sơn, Thành Thiên Cổ Nhất Đế của Thanh Chưng

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    272

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!