Lâm Bắc Phàm mỉm cười nhìn Hương phi, mang theo vẻ chờ mong: "Ái phi, ngươi nói thử xem!"
Vương Hương Quân nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Hành động lần này của bệ hạ, quả thật cũng là vì bách tính!"
Bạch Trúc bối rối: "Hắn vì ham muốn ngon miệng, thu thập rượu ngon thiên hạ, ngươi nói đây cũng là vì dân chúng?"
Vương Hương Quân nhẹ gật đầu, mỉm cười nói: "Bạch tỷ tỷ, hiện tại phần lớn dân chúng trong nước ta đã giàu có lắm rồi, có cơm ăn có tiền tiêu còn có phòng ở, cho nên có nhiều mục tiêu hơn nữa!"
"Ở trong tất cả mục tiêu, ăn uống là không thể thiếu được, cho nên bệ hạ mới ở phía sau đẩy một cái!"
"Có một câu nói rất hay: Ở trên thích, dưới tất nhiên thích hơn! Bệ hạ thân là quân vương Đại Hạ quốc, sở thích của người tất nhiên chính là thứ dân chúng theo đuổi! Bệ hạ thích rượu ngon món ngon, người phía dưới khẳng định hợp ý, cân nhắc phương diện này!"
"Cứ thế mãi, tất nhiên có thể nghiên cứu ra rất nhiều rượu ngon và món ngon, phong phú văn hóa sinh hoạt của chúng ta!"
Đôi mắt đẹp của Vương Hương Quân liếc về phía Lâm Bắc Phàm: "Bệ hạ, thần thiếp nói đúng không?"
Lâm Bắc Phàm gật đầu cười nói: "Ái phi, ngươi nói rất đúng, trẫm xác thực có ý kiến này, xúc tiến ăn uống đa dạng hóa, để mọi người ăn ngon hơn, uống càng ngon hơn!"
"Trong quá trình này, trẫm thỏa mãn dục vọng miệng lưỡi của mình, có gì không thể? Chỉ cần không bạc đãi những người phía dưới, như vậy tất cả cách làm đều rất tích cực!"
"Bệ hạ thánh minh!"
Vương Hương Quân nói.
Trong lòng Bạch Trúc đã bị Lâm Bắc Phàm và Vương Hương Quân thuyết phục.
Nhưng cho tới bây giờ quan niệm thâm căn cố đế, làm cho nàng luôn không cách nào tiếp nhận được loại thuyết pháp này.
"Tuy rằng mọi thứ ngươi làm đều vì nước vì dân, thế nhưng ngươi tiêu tiền như vậy quá lãng phí, phải tiết kiệm một chút..."
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: "Từ xưa đến nay, rất nhiều người đều cho rằng tiền là nên tiết kiệm! Muốn vào nhiều ra ít, phải tăng thu giảm chi, mình có bao nhiêu tiền, sẽ tiêu bấy nhiêu tiền! Từ trên xuống dưới, bất luận là dân chúng hay Hoàng đế, đều cho là như vậy!"
"Mọi người tập mãi thành thói quen, cho rằng tiết kiệm tiền là đúng, tiêu tiền là sai!"
"Càng nghèo càng phải tiết kiệm tiền, cứ như vậy sẽ sống cuộc sống tốt!"
"Nhưng trong mắt trẫm, quan niệm này là sai lầm, hơn nữa vô cùng sai lầm!”
Hai người Vương Hương Quân, Bạch Trúc kinh hãi: "Đây là vì sao sai?"
"Dân chúng tiết kiệm tiền không sai, nhưng là làm vua một nước, không thể tiết kiệm!"
Lâm Bắc Phàm nói năng đầy khí phách: "Bởi vì, tổng số tiền của một quốc gia là cố định, không thay đổi! Nếu trẫm lấy nhiều một chút, như vậy bách tính sẽ lấy bớt một chút!"
"Trẫm có tiền, dân chúng sẽ không có tiền!"
"Nếu trẫm tiết kiệm, không tiêu ra ngoài, dân chúng càng thêm không có tiền!"
"Ngươi có biết loại hành vi tiết kiệm tiền này tên là gì không?"
Hai cô gái đồng thanh hỏi: "Tên gì?"
"Cái này gọi là..."
Lâm Bắc Phàm gõ nhẹ lên bàn, gằn từng chữ một nói: "Cùng tranh lợi với dân chúng!"
Trong lòng hai nàng trúng một đòn nặng.
Bốn chữ này dường như có một loại ma lực nào đó, nghe dường như có chút cưỡng từ đoạt lý.
Nhưng lại phi thường thích đáng.
"Cho nên trẫm nhất định phải tiêu tiền, tiêu rất nhiều tiền, có bao nhiêu tiền thì tiêu bấy nhiêu!"
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: "Như vậy trẫm mặc dù không có tiền, nhưng dân chúng có tiền! Các ngươi có biết đây gọi là gì không?"
Hai cô gái đồng thanh hỏi: "Cái này gọi là gì?"
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Cái này gọi là... giấu tài sản trong dân chúng!"
Trong lòng hai nàng lại chịu một kích.
Chỉ cảm thấy bốn chữ này rất có lực xung kích!
Vừa sâu sắc lại vừa dễ hình dung!
Hai cô gái cẩn thận nhớ lại lời Lâm Bắc Phàm vừa nói.
"Từ xưa tới nay, rất nhiều người đều cho rằng tiền là phải tiết kiệm!"
"Từ trên xuống dưới, cho dù là dân chúng hay Hoàng đế cũng đều cho là như vậy!"
"Tiết kiệm tiền chính là đúng đắn, tiêu tiền là sai!"
"Càng nghèo càng phải tiết kiệm tiền, cứ như vậy sẽ sống cuộc sống tốt!"
"Nhưng mà, số tiền tổng cộng của quốc gia là cố định, không thay đổi!"
"Trẫm lấy nhiều một chút, dân chúng sẽ lấy bớt một chút!"
"Trẫm có tiền, dân chúng sẽ không có tiền!"
"Nếu trẫm tiết kiệm tiền không tiêu, dân chúng càng thêm không có tiền!"
"Cho nên trẫm nhất định phải tiêu tiền, tiêu rất nhiều tiền, có bao nhiêu tiền thì tiêu bấy nhiêu!"
"Trẫm mặc dù không có tiền, nhưng dân chúng có tiền!"
Mỗi câu nói nghe đều giống như ngụy biện.
Nhưng câu nào câu nấy lại vô cùng tốt đẹp, phá vỡ mọi nhận thức về tam quan của các nàng, khiến cho các nàng thật lâu sau vẫn không thể khôi phục lại.
Mặc dù vẫn còn có chút không hiểu, nhưng trực giác mãnh liệt nói cho bọn họ biết, điều bệ hạ nói là đúng!
Lâm Bắc Phàm thản nhiên uống một ngụm rượu, phi thường tự đắc nói: "Hiện tại sự thật đã chứng minh, cách làm của trẫm là đúng! Bằng không, làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủi nửa năm, Hạ quốc phát triển thành đại quốc?"
Hai nàng không nói gì, cam tâm tình nguyện khom mình với Lâm Bắc Phàm nói: "Bệ hạ thánh minh!"
Bạch Trúc ngẩng đầu lên, hoàn toàn thay đổi cách nhìn với Lâm Bắc Phàm.
Hóa ra, y một mực dùng biện pháp của mình, giấu tài sản trong dân chúng, làm cho quốc gia nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.
Chỉ là phương pháp quá mức khác biệt, không bị người ngoài nghe hiểu mà thôi.
Chính mình cũng không hiểu, cho nên hiểu lầm hắn.
Hắn ta còn thánh minh hơn rất nhiều Hoàng đế khác, là minh quân thật sự lòng mang bách tính!
Mỹ nữ yêu anh hùng, đồng thời cũng yêu thánh quân!
Bạch Trúc nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn lãng của Lâm Bắc Phàm, có chút si mê.