"Chờ một chút! Dừng lại cho trẫm! Trẫm muốn... nôn!"
Nói xong thì phun, không hề do dự.
"Bệ hạ!"
"Bệ hạ, người không sao chứ?"
Sau khi nôn ra, cuối cùng hoàng đế Thương Quốc cũng ổn định lại được.
Sắc mặt tái nhợt không có màu sắc, hắn phất phất tay, vô lực nói: "Không thể chạy tiếp nữa, chúng ta nghỉ ngơi trước đã! Nghỉ ngơi xong rồi, chúng ta lại tiếp tục chạy!"
"Thật sự muốn nghỉ ngơi sao? Lão phu nhắc nhở ngươi, liên quân ba nước kia phát hiện ngươi chạy trốn, đang trên đường chạy tới, rất nhanh liền đuổi kịp đến đây!"
Tửu Kiếm Tiên hài hước cười nói.
Hoàng đế Thương quốc tái mặt: "Cái gì? Bọn họ đã đuổi tới rồi, chạy mau!"
"Nhưng mà, thân thể của bệ hạ..."
"Không cần lo lắng, trẫm còn có thể chịu đựng được!"
Thế là, mọi người tiếp tục chạy như điên.
Tuy nhiên, tốc độ của bọn họ dù nhanh nhưng vẫn không bằng chiến mã.
Không lâu sau đó, bọn họ nghe được âm thanh đất rung núi chuyển, sau đó liền thấy đại quân lít nha lít nhít đang nhanh chóng tiếp cận.
"Bọn họ thật sự đuổi tới rồi, chúng ta chạy mau!"
Hoàng đế Thương quốc sợ tới mức sắc mặt tím tái, lớn tiếng kêu lên.
Triệu tướng quân của Đại Nguyệt quốc mừng rỡ như điên: "Bọn họ đang ở chỗ đó, chúng ta mau đuổi theo!"
Đại quân nhanh chóng áp sát tới gần, rốt cuộc từ
Sắc mặt Hoàng Đế Thương Quốc vàng như đất, lẩm bẩm nói: "Xong rồi! Lần này xong rồi!"
Ba vị tướng quân thì cưỡi ngựa chậm rãi tiếp cận, Triệu tướng quân của Đại Nguyệt quốc vênh vang đắc ý nói: "Thương quốc hoàng đế, ngươi chạy thật nhanh, để lão phu tìm mệt mỏi một hồi! Hiện tại, ngươi đã không còn đường để chạy, ngoan ngoãn theo lão phu trở về đi!"
Hoàng đế Thương Quốc lắc đầu, ôm chặt xe ngựa: "Trẫm không đi! Trẫm không theo các ngươi trở về!"
Triệu tướng quân phất phất tay: "Người đâu, bắt bọn họ lại cho lão phu!"
"Vâng, tướng quân!"
Một đội binh mã liền trổ hết tài năng.
Nhưng mà, ngay lúc bọn hắn tới gần xe ngựa, một đạo kiếm khí từ trên trời rơi xuống, chém vào phía trước đội binh mã, tạo thành một cái khe vô cùng rõ ràng.
"Chờ một chút! Những người này lão phu bảo đảm rồi, các ngươi ai cũng không mang đi được!"
Mọi người ngẩng đầu, phát hiện trên đỉnh xe ngựa nằm một người.
Thoạt nhìn như say nặng, thập phần chán chường, giống như đã ngủ, hòa làm một thể với đỉnh xe.
Nếu như không phải đột nhiên động thủ, tất cả mọi người đều không phát hiện được hắn.
Triệu tướng quân nhìn sang, chỉ cảm thấy người này không đơn giản, ngữ khí ngưng trọng hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
"Tửu phu, Tửu Kiếm Tiên!"
Tửu Kiếm Tiên phun ra một ngụm rượu, cười như không cười nói.
"Tửu Kiếm Tiên?"
Triệu tướng quân suy nghĩ trong chốc lát, cả kinh nói: "Chẳng lẽ... Ngươi là Tửu Kiếm Tiên của Đại Hạ Quốc?"
"Không sai, đúng là Lão Phu!"
Tửu Kiếm Tiên gật đầu.
Liên quân ba nước có chút rối loạn.
"A! Không ngờ hắn lại là Tửu Kiếm Tiên!"
"Nghe nói hắn ta là một cường giả Tiên Thiên, giết người như ngóe, Tiên Thiên chết trong tay hắn ta cũng có tới mười mấy người!"
"Còn đắc tội hai đại thế gia Lưu Triệu, nhưng vẫn sống rất tốt!"
"Hắn tới đây làm gì?"
Tướng quân hai nước An, Bằng nhìn nhau, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
Không phải lại phải đối đầu với vị hôn quân kia chứ?
Cảm giác sắp hỏng mất!
"Tửu Kiếm Tiên, vì sao ở chỗ này!?"
Triệu tướng quân lớn tiếng hỏi.
Tuy rằng, thực lực của Tửu Kiếm Tiên khiến hắn vô cùng kiêng kỵ, nhưng còn chưa đủ để sợ hãi, bởi vì chính hắn chính là một vị Tiên Thiên cường giả.
Dù cho không địch lại thì cũng sẽ không kém quá xa.
Tửu Kiếm Tiên tiếp tục uống rượu, coi thiên quân vạn mã như không có gì, nói: "Bởi vì, hoàng đế Thương quốc đã cùng bệ hạ của ta làm một mối làm ăn, cho nên lão phu tới đây phụng chỉ bảo vệ hắn! Cái mạng này của hắn, lão phu giữ lại rồi! Còn có người của đoàn xe này, lão phu cũng bảo vệ nốt! Các ngươi tới từ đâu thì cút về đó đi!"
"Cuồng vọng!"
Triệu tướng quân giận dữ: "Từ khi nhập ngũ tới nay, lão phu đã vào sinh ra tử mấy chục năm! Ngươi cho rằng chỉ bằng một câu nói của ngươi là có thể dọa lui lão phu sao? Huống chi, nơi này còn có mấy chục vạn đại quân! Ngươi muốn ngăn cản đại quân của lão phu, hoàn toàn là người si nói mộng!"
"Có phải người si nói mộng hay không, rất nhanh sẽ biết!"
Tửu Kiếm Tiên lắc lắc bình rượu, cười nói: "Các ngươi nên suy nghĩ kỹ càng, một khi ra tay, không chỉ đối địch với lão phu mà còn đối địch với Đại Hạ! Vị bệ hạ này của ta tính tình rất nóng nảy, một khi tức giận thì hậu quả khó lường!"
"Ngươi cho rằng lão phu sẽ sợ sao?"
Triệu tướng quân phất phất tay: "Động thủ!"
"Triệu tướng quân này, mạt tướng có một câu muốn nói!"
Triệu tướng quân quay đầu, nhìn về phía tướng quân Bằng quốc: "Vương tướng quân, chúng ta đang chuẩn bị truy nã Tửu Kiếm Tiên, ngươi có lời gì có thể sau này lại nói không?"
"Không thể, đến lúc đó thì đã muộn rồi!"
"Rốt cuộc là chuyện gì?"
Triệu tướng quân buồn bực hỏi.
Tướng quân Bằng quốc chắp tay, có chút lúng túng nói: "Triệu tướng quân, là như vầy! Thực lực Tửu Kiếm Tiên cường đại, hơn nữa lưng dựa vào Đại Hạ, nếu như chúng ta tiếp tục ra tay, thương vong cực lớn! Hoàng đế Thương quốc không có tác dụng gì, không bằng để bọn họ rời đi đi!"
"Hắn có cường đại hơn nữa cũng chỉ có một mình, sợ cái gì?"
Triệu tướng quân cao giọng nói.