Chương 100: Hắn cũng không đáng ghét như thế
Quách Thiếu Soái tức giận!
Vô cùng tức giận!
Hắn hét lên trong giận dữ: "Đủ rồi đấy, Lâm Bắc Phàm! Ngươi cố tình đến chọc tức ta phải không? Ta nói này, ngươi đã thành công rồi đấy! Ngươi đã chọc tức ta thành công! Ta và ngươi không đội trời chung!"
"Ngươi đừng nghĩ lung tung thế!"
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt, bảo: "Ta chỉ muốn vào đây nói cho ngươi biết một đạo lý sâu sắc, đừng tự cho rằng mình quan trọng đến vậy! Mọi người đều rất bận rộn, không rảnh mà để mắt đến ngươi đâu!"
"Người có thể để ý đến ngươi đều là kẻ coi ngươi như trò cười, ví dụ như ngươi của hiện tại chẳng hạn! Cho nên, tại sao ngươi lại khiến những người quan tâm đến ngươi buồn lòng, còn người ghét ngươi thì lại vui vẻ? Còn tự hành hạ bản thân nữa chứ?"
Quách Thiếu Soái sững sờ, hắn ta rơi vào trầm mặc.
Hắn ta nhận ra rằng những lời này...
Con mẹ nó có lý thật!
"Cho nên, ngươi thật sự không cần phải để ý nhiều như thế làm gì!" Lâm Bắc Phàm cười nói: "Ngươi ăn cơm thừa uống canh cặn, người buồn nôn là người khác, phải là người khác muốn chết mới đúng, chứ không phải ngươi!"
Khóe miệng của Quách Thiếu Soái giật vài cái.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đi ra ngoài cầm theo hai bình rượu ngon tới.
"Không cần nói nhiều nữa, uống rượu đi! Không cần biết đó là chuyện gì, cứ uống say là tốt nhất!" Lâm Bất Phàm lớn tiếng nói: "Ngươi có còn nhớ câu thơ mà ta từng đọc không? Hùng tâm chí khí ngút trời, bước vào giang hồ nếm mùi khổ đau! Biết thế xưa ấy tận hưởng lạc, nào đâu phải chịu nỗi u sầu!”
Quách Thiếu Soái bỗng phấn chấn lên hẳn, lớn tiếng đáp: "Được, uống rượu!"
Hai người uống rượu và trò chuyện, uống rất sảng khoái.
Nhưng Lâm Bắc Phàm lại nhanh chóng hối hận.
Tửu lượng của cái tên này không tốt, còn chưa uống được nửa bình mà đã bắt đầu điên điên khùng khùng.
Điên điên khùng khùng thì cũng thôi đi, lại còn xưng huynh gọi đệ với hắn nữa chứ.
Đã xưng huynh gọi đệ thì cũng thôi đi, lại còn chia sẻ với Lâm Bắc Phàm về cảm nhận ăn mấy món cơm thừa canh cặn trong mấy ngày nay như thế nào nữa chứ.
Làm Lâm Bắc Phàm nghe đến ớn tận cổ.
Trong lúc kể đến mức tình cảm thắm thiết, hắn pNAYnfwjkḒ vô cùng kích động mà nói: "Huynh đệ tốt, vẫn là ngươi hiểu ta! Sau này cứ để ta lo cho ngươi! Chỉ cần ta có một miếng phân để ăn, thì ngươi cũng có một ngụm nước tiểu để uống!"
Lâm Bắc Phàm rất cảm động: "Huynh đệ tốt! Chỉ cần ngươi ăn no thì ta có chịu khát cũng chẳng sao cả!"
"Huynh đệ tốt! Ha ha..." Quách Thiếu Soái cười lớn, bịch một tiếng say ngất người.
Lâm Bắc Phàm lập tức bò từ dưới đất dậy, gọi Đại Lực đến thu dọn.
Ngày hôm sau, sau khi tỉnh rượu, tình trạng của Quách Thiếu Soái đã ổn hơn nhiều rồi.
Nhưng nhớ lại những hành động ngày hôm qua, hắn ta vẫn có thôi thúc muốn đi tự sát.
Đặc biệt là khi nghĩ đến hình ảnh đáng xấu hổ nhất của mình đã hoàn toàn bại lộ trước mặt tên cẩu quan Lâm Bắc Phàm này là hắn ta lại nổi đóa lên muốn đánh người.
Nhưng đến cả chính bản thân hắn ta cũng không nhận ra rằng, thái độ thù địch của hắn ta đối với Lâm Bất Phàm đã giảm bớt đi rất nhiều.
Mạc Như Sương rất mừng rỡ: "Sư đệ, nghĩ thông suốt là tốt rồi!"
"Sư tỷ yên tâm, ta sẽ không làm ra mấy hành động ngu ngốc đó, càng không khiến ngươi phải lo lắng nữa đâu!" Quách Thiếu Soái vỗ ngực bảo đảm.
Mạc Như Sương lại càng vui mừng hơn: "Sư đệ, ngươi trưởng thành hơn trước nhiều, cũng hiểu chuyện hơn trước rồi!"
Quách Thiếu Soái gật đầu tán thành.
Hắn ta nhận ra rằng sau khi được Lâm Bắc Phàm khuyên nhủ, bản thân hắn ta thật sự đã trưởng thành lên rất nhiều, cứ như thể lớn bổng lên chỉ trong nháy mắt vậy.
"Phải rồi sư đệ, Lâm công tử đã khai sáng cho ngươi thế nào mới khiến ngươi thông suốt nhanh đến thế vậy?" Mạc Như Sương tò mò hỏi.
Khóe miệng của Quách Thiếu Soái giật vài cái: "Sư tỷ, mấy chuyện này vẫn đừng nên nhắc tới nữa, cứ để nó trôi qua đi! Phải rồi, sư tỷ, tại sao tỷ lại ở trong Lâm phủ thế?"
"Chuyện là thế này! Buổi tối hôm ấy, ta bị vị cao thủ Tiên Thiên và rất nhiều quan binh đuổi giết..."
Mạc Như Sương kể ngắn gọn lại mọi chuyện.
Quách Thiếu Soái ngẫm nghĩ: "Thì ra là Lâm Bắc Phàm cứu ngươi! Mặc dù hắn ta là một tên cẩu quan nhưng vẫn có chút lương tâm đấy..."
"Sư đệ, ngươi không được nói như vậy về hắn!"
Mạc Như Sương nghiêm nghị: "Thật ra, có rất nhiều người ở ngoài kia đang hiểu lầm hắn! Mặc dù hắn tham lam nhưng cũng tham lam một cách có nguyên tắc, đã tốt hơn những vị quan khác trong triều đình nhiều lắm rồi! Hắn cũng chưa từng làm một tên giặc bán nước, ngược lại, hắn còn cống hiến rất nhiều vì đất nước, làm rất nhiều chuyện vì bách tính, đáng để chúng ta tôn trọng!"
"Sư tỷ, rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Quách Thiếu Soái nghiêm túc hỏi.
Mạc Như Sương kể lại mọi chuyện cho hắn ta nghe.
"Xem ra, hắn ta không đáng ghét đến thế..."
Thái độ của Quách Thiếu Soái đối với Lâm Bắc Phàm cũng thay đổi hẳn.
Nhưng bảo hắn ta phải vui vẻ với Lâm Bắc Phàm thì hắn ta vẫn không tình nguyện cho lắm.
Đây có thể coi là sự bướng bỉnh cuối cùng của một thiếu niên!
Sau đó, sư tỷ đệ hai người tạm thời ở lại nhà của Lâm Bắc Phàm để dưỡng thương.