Chương 111: Là kẻ thông minh
Lão già được gọi là Tôn tiền bối kia vừa uống rượu vừa lắc đầu cười nói: "Sao lão phu có thể nhìn nhầm được chứ? Lão phu đây có thể coi là một đời phong lưu vui vẻ, có loại nữ nhân nào mà ta chưa từng gặp? Dáng vẻ mất hồn mất vía vừa rồi của Như Sương cô nương rõ ràng là đang mắc bệnh tương tư, nhớ người trong lòng!"
Trong lòng thế tử bị đả kích dữ dội!
Không ngờ người mà hắn ta thương nhớ không quên đã có người trong lòng!
Vậy mà Như Sương cô nương đã có người trong lòng rồi!
Người đó còn chẳng phải là hắn ta nữa chứ!
Hắn ta vội hỏi: "Người đó là ai?"
Hắn ta suy nghĩ một chút rồi lại hỏi thêm: "Liệu có phải là sư đệ Quách Thiếu Soái của nàng ấy hay không?"
Tôn tiền bối lắc đầu: "Lão phu không biết, nhưng ta có thể khẳng định người đó không nằm trong số các vị ở đây! Nếu không, Như Sương cô nương đã chẳng người ở một nơi, tâm trí lại một nẻo rồi, vì người trong lòng nàng không có ở đây nên nàng ấy mới nhớ nhung người ta, mọi người nói có phải không nào?"
"Rốt cuộc người đó là ai?"
"Dám cướp người phụ nữ của thế tử, đúng là ăn gan hùm mật báo, không muốn sống nữa đây mà!"
"Nhất định phải tìm ra hắn, dạy dỗ hắn cho ra trò!"
...
Mọi người ồn ào thảo luận, nói phải xả giận cho thế tử.
Nhưng thế tử đã chẳng nghe lọt tai những lời bọn họ nói nữa rồi.
"Các vị anh hùng, ta thấy không khỏe cho lắm, về phòng nghỉ ngơi trước đây, các vị cứ dùng từ từ nhé!"
Nói lời tạm biệt xong, hắn ta thất thiểu rời khỏi bữa tiệc.
Cùng lúc này, một bộ tài liệu chi tiết về Lâm Bắc Phàm được đưa tới chỗ vương gia.
Lâm Bắc Phàm, mười tám tuổi, hai tháng trước thi đỗ trạng nguyên.
Đây là vị trạng nguyên đầu tiên đỗ đầu tam nguyên từ khi Đại Võ hoàng triều được thành lập tới nay, được nữ đế bệ hạ rất ưu ái. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa tới một tháng, hắn đã liên tục thăng hai cấp quan, trở thành quan tòng ngũ phẩm, giữ chức ti nghiệp ở Quốc Tử Giám.
Hắn cũng được nữ đế cho phép vào triều mỗi ngày, ngày nào cũng nhận được rất nhiều ưu ái và phần thưởng.
Hắn và các quan không hòa hợp với nhau, thường xảy ra tranh cãi trên triều đình, đấu đã lẫn nhau, nhưng hắn chưa từng phải chịu thiệt.
Hắn là kẻ vô cùng tham lam, là một tên tham quan chính cống. Từ khi hắn nhậm chức tới nay đã tham ô năm, sáu trăm vạn lượng, khiến các quan bất mãn, bách tính căm hận.
...
Sau khi đọc xong chỗ tài liệu này, vương gia than thở: "Đúng là một kẻ trẻ tuổi ghê gớm! Còn trẻ như thế mà đã đỗ trạng nguyên, hơn nữa còn được ưu ái, thoải mái lăn lộn trên triều đình... bản vương tự nhận không bằng hắn!
"Vương gia, tên Lâm Bắc Phàm này quả thật không tầm thường! Hắn không chỉ có năng lực tài giỏi mà còn được nữ đế tin tưởng! Nếu có thể khiến người này quy phục, chắc chắn vương gia sẽ như hổ mọc thêm cánh, nghiệp lớn không còn xa nữa!" Một nam tử trung niên tay cầm quạt lông, đầu đội mũ, chắp tay cung kính nói.
Người này là quân sư của vương gia, sùng bái vị hiền triết Khổng Minh, hắn ta không chỉ mô phỏng theo Khổng Minh ở phương diện ăn mặc mà còn tự xưng là Gia Cát tiên sinh.
Hơn hai mươi năm qua hắn ta luôn thận trọng, bày mưu tính kế, được vương gia rất tín nhiệm.
Vương gia nghe vậy cũng rất động lòng, nói: "Gia Cát tiên sinh, ngươi nói đúng lắm! Thế lực của chúng ta ở trong triều đình ít ỏi, nếu có thể thu phục người này, tất nhiên sẽ có lợi cho nghiệp lớn của ta! Chỉ là, một người trẻ tuổi lại thông minh như thế, liệu có đồng ý cống hiến cho bản vương hay không?"
"Vương gia, đúng như ngươi nói, hắn là một kẻ thông minh! Là kẻ thông minh, có lẽ hắn cũng đã nhận ra rằng triều đình sắp sụp đổ, thế gian sắp loạn lạc, hắn phải chọn cho mình một minh chủ để đi theo, vậy mới có thể tự bảo vệ mình giữa thế giới loạn lạc đó, còn vương gia chính là vị minh chủ hiếm có ấy! Cơ hội nghìn năm có một, nếu hắn không phải một kẻ ngu ngốc, có lẽ hắn sẽ biết phải làm thế nào!" Gia Cát tiên sinh vuốt râu, cười đáp một cách đầy tự tin.
"Được! Nói hay lắm!" Vương gia bị hắn ta trái một câu minh chủ, phải một câu minh chủ, nói đến mức vui vẻ ra mặt.
"Hai người Mạc Như Sương của Thiết Kiếm Môn khá thân thiết với Lâm Bắc Phàm, có thể phái bọn họ đi tiếp xúc với hắn trước! Đến lúc thích hợp, chắc chắn chúng ta có thể thu phục được tên Lâm Bắc Phàm tài trí kiệt xuất này, để hắn góp sức vì vương gia!"
"Được! Cứ làm theo lời tiên sinh nói đi!"
Vì vậy, Mạc Như Sương vừa quay về chưa đầy hai ngày đã lại bị vương gia gọi tới.
"Thảo dân bái kiến vương gia, vương gia thiên tuế!"
"Ha ha! Hai vị thiếu hiệp, không cần khách sáo như vậy đâu, mau ngồi đi!"
Vương gia cười sang sảng, bảo: "Các ngươi vừa từ kinh thành quay về, đáng lẽ ta nên để các ngươi nghỉ ngơi vài ngày mới phải! Nhưng trước mắt có việc lớn không thể không nhờ các ngươi! Vì vậy ta đành phải làm phiền hai vị thiếu hiệp vậy!"
"Vương gia cứ nói, bọn ta dù chết cũng không từ chối!" Hai người Mạc Như Sương nghiêm túc đáp.
Vương gia nói một cách vô cùng trịnh trọng: "Lần trước, các ngươi từng nhắc đến tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm với ta! Sau khi điều tra, bản vương phát hiện hắn đúng là một nhân tài hiếm có! Nếu có người hiền tài như hắn trợ giúp bản vương thì nghiệp lớn đã không còn xa nữa rồi! Vì vậy, ta muốn nhờ hai vị thiếu hiệp đi thuyết phục Lâm Bắc Phàm, để hắn biết được tấm lòng yêu quý người tài của bản vương! Hai vị thiếu hiệp, có bằng lòng đi hay không?"
Hai người Mạc Như Sương mừng rỡ: "Vương gia, bọn họ nhất định sẽ không phụ sự mong mỏi của ngươi!"
Hai người quay về, gói ghém túi đồ đơn giản rồi lên đường.
"Sau khi tới kinh thành Như Sương mới trở nên như vậy! Chứng tỏ người mà Như Sương nhung nhớ không quên kia rất có thể đang ở kinh thành! Nhất định bản thế tử phải đuổi theo để xem rốt cuộc người đó là ai!"