Chương 114: Thật chẳng ra gì
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu: "Ngươi nói cũng có lý đấy!"
Mạc Như Sương thấy có hy vọng lập tức ra sức khuyên nhủ: "Trong thời đại loạn lạc, phải có võ công thì mới có thể bảo vệ được bản thân! Vương gia là người có tấm lòng nhân hậu, đã lôi kéo được rất nhiều hào kiệt giang hồ! Chỉ cần Lâm công tử đồng ý góp sức vì vương gia, chắc chắn vương gia sẽ phái các đại cao thủ đến để bảo vệ ngươi! Ngay cả tiểu nữ tử ta cũng..."
Mặt Mạc Như Sương hơi ửng đỏ: "Tình nguyện cầm kiếm bảo vệ sát bên công tử, tuyệt đối không để loạn thần tặc tử tới gần ngươi một bước!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu, cười đáp: "Thật ra, nói về Ký Bắc vương, chính bản thân ta cũng rất tán thưởng hắn ta! Nếu bảo ta chọn một người để nương nhờ, tất nhiên người như Ký Bắc vương sẽ là lựa chọn hàng đầu! Cho nên ta mới đưa các ngươi đi tham quan kho báu của ta, các ngươi..."
Lâm Bắc Phàm nháy mắt: "Hiểu ý ta là gì chứ?"
"Hả? Ý ngươi là gì?" Hai người lại rơi vào mông lung một lần nữa.
Chuyện này thì liên quan gì đến việc tham quan kho báu chứ?
"Đạo lý đơn giản như thế, sao các ngươi lại không hiểu vậy?"
Lâm Bắc Phàm bực bội: "Ta đưa các ngươi đi tham quan kho báu của ta là muốn nói với các ngươi rằng, nữ đế cho ta nhiều thứ như thế mới đủ để khiến ta trung thành với nàng! Ký Bắc vương chẳng cho ta thứ gì mà đã muốn ta nương nhờ vào hắn ta, góp sức cho hắn ta, các ngươi thấy có khả quan không hả? Quay về nói với Ký Bắc vương, muốn ta nương nhờ hắn cũng được thôi! Nhưng phải tỏ rõ thành ý với ta đã!"
Hai người Mạc Như Sương: "Trời ạ!"
Nói đi nói lại, hóa ra là đòi quà à!
Không còn nghi ngờ gì nữa, bản tính tham quan của hắn đã bộc lộ ra rồi!
Mạc Như Sương nói trong sự tiếc nuối và tức giận: "Lâm công tử, góp sức cho vương gia để mưu cầu phúc lợi cho muôn dân, để mở ra thái bình cho đời sau, đây là cơ hội nghìn năm có một, sao ngươi lại đòi tiền cơ chứ?"
Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng: "Như Sương cô nương, ngươi nói như thế lại không hợp lý cho lắm! Ta đâu có quen biết gì với Ký Bắc vương đâu nên cũng chẳng có tình cảm gì để bàn đến với hắn, nếu không có tiền thì thương lượng thế nào đây? Nói chuyện yêu đương chắc?"
Quách Thiếu Soái ngơ ngác bảo: "Sư tỷ, hình như hắn nói rất có lý đấy chứ!"
"Ngươi im miệng cho ta!" Mạc Như Sương cả giận quát.
Lâm Bắc Phàm cười thản nhiên, bảo: "Hơn nữa, muốn ngựa chạy nhanh thì phải cho ngựa ăn nhiều cỏ! Không trả tiền công cho ta thì ta ăn bằng gì, uống bằng gì đây? Chẳng lẽ ta cứ làm việc không công cho hắn ta sao, trên đời này làm gì có kẻ nào ngu ngốc như vậy chứ?"
Sắc mặt của hai người Mạc Như Sương bất giác trở nên gượng gạo.
Lâm Bắc Phàm sửng sốt: "Không phải hai ngươi chính là kẻ ngu ngốc đó đấy chứ? Hắn ta chẳng cho các người thứ gì mà các ngươi còn mỏi mắt trông chờ vào hắn ta sao?"
Hai người Mạc Như Sương: "Khụ khụ..."
Quách Thiếu Soái đỏ mặt tranh luận: "Lâm Bắc Phàm, bọn ta làm như thế là vì lê dân bách tính, không ngờ ngươi lại suy nghĩ tầm thường như vậy!"
Lâm Bắc Phàm tức giận: "Với cái trí thông minh này của ngươi, bị người ta bán mất còn đếm tiền cho người ta!"
"Được rồi, ngươi không cần tranh luận về mấy thứ vô dụng này!" Mạc Như Sương nhìn Lâm Bất Phàm bằng ánh mắt phức tạp: "Lâm công tử, ngươi muốn thứ gì? Bọn ta sẽ quay về bẩm báo với vương gia!"
Lâm Bắc Phàm không hề do dự mà đáp: "Tiền, ta cần một số tiền lớn, càng nhiều càng tốt! Hắn ta cho ta bao nhiêu tiền thì ta sẽ trung thành với hắn ta bấy nhiêu phần! Nếu hắn ta cho ta nhiều tiền hơn cả nữ đế thì ta nguyện tận tụy làm việc cho hắn ta đến chết mới thôi!"
"Lâm công tử, sao ngươi lại nông cạn đến mức này cơ chứ?" Mạc Như Sương hơi nổi giận.
Nàng cảm thấy hình tượng tỏa sáng của Lâm Bắc Phàm trong lòng nàng bắt đầu tan vỡ.
Tại sao hắn lại trở thành người tham tiền, gió chiều nào theo chiều ấy như thế cơ chứ?
"Nếu đến cả tiền mà hắn ta còn không nỡ chi ra, vậy người chủ nhân như thế có gì đáng để cống hiến cơ chứ?"
Lâm Bắc Phàm cười lạnh: "Các ngươi phải hiểu rằng, hiện giờ ta làm việc cho hắn là đang đặt cược cả cái đầu của mình đấy! Lỡ như mọi chuyện bại lộ, ta sẽ chẳng còn gì cả, đến cả cái mạng này cũng chẳng còn! Đã như thế tại sao ta lại không lấy tiền cơ chứ? Không cần biết chuyện sau này ra sao, ít nhất ta cũng đã từng có đống tiền đó!"
"Chuyện này do vương gia quyết định, bọn ta phải bẩm báo lại với vương gia, chờ vương gia định đoạt!" Mạc Như Sương có hơi mệt mỏi.
"Quay về nói với Ký Bắc vương, ngoài cám dỗ ra thì chẳng có thì gì là ta không thể chống lại được cả!"
"Không có tiền thì không thương lượng gì hết!"
Hai người Mạc Như Sương rời đi.
Bọn họ không về Ký Bắc ngay mà dùng con đường đặc biệt khác để cấp tốc truyền tin về Ký Bắc vương phủ.
Vương gia lập tức mở ra xem, nhưng càng xem lại càng kích động, càng xem càng thêm tức giận.
Sau đó hắn ta đập mạnh một cái, cái bàn bên cạnh lập tức vỡ tan tành.
"Nào có lý này! Tên Lâm Bắc Phàm này thật chẳng ra gì!"