Chương 18: Một thân nghèo khó sao dám lưu luyến chốn phồn hoa, tay áo đón gió sao dám làm hại giai nhân?
“Chỉ là, ta muốn có được Sư Sư cô nương chắc chắn phải bỏ tiền chuộc thân đi!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Đúng vậy, chuyện này có vấn đề gì sao?” Lý Sư Sư hỏi trong sự khó hiểu.
Tuy rằng nàng là kỹ nữ chưa từng tiếp khách nhưng về mặt bản chất vẫn là người của Bách Hoa Phường, nếu muốn nhận được sự tự do nhất định phải chuộc thân mới được.
“Vấn đề lớn ấy chứ! Vì ta không có tiền, không có cách nào chuộc thân cho Sư Sư cô nương, cho nên chỉ có thể tỏ ý tiếc nuối thôi!” Lâm Bắc Phàm quay đầu thở dài.
Mọi người đều ngạc nhiên.
“Vãi!”
“Mẹ kiếp!”
“Vậy mà lại là nguyên nhân này à!”
“Lâm trạng nguyên không có tiền chuộc thân? Nói đùa gì vậy trời?”
“Sao có khả năng đó được!”
…
Lý Sư Sư cũng ngây người.
Nàng nghĩ đến đủ loại lý do từ chối, chỉ duy nhất không ngờ được lý do này.
Nàng hé miệng nói: “Lâm đại nhân, sao ngươi lại không có tiền? Không phải trước đây ngươi…”
Chỉ thiếu điều nói thẳng trước đó ngươi mới tham ô nhiều tiền như vậy đã đi đâu rồi?
Ngay cả tiền chuộc thân cho ta cũng không có sao?
Lâm Bắc Phàm thở dài một tiếng: “Sư sư cô nương, ngươi không biết đâu! Bản quan sinh ra trong một gia đình bình thường, không cha không mẹ không người thân bạn bè, một mình cô độc trên đời, bản thân cũng không có tiền tài gì cả! Hiện giờ tuy đã làm quan nhưng bổng lộc có hạn, thật sự không thể trả nổi một khoản tiền lớn như chuộc thân này được! Cho nên vẫn mong Sư Sư cô nương thứ lỗi cho!”
Khóe miệng của Lý Sư Sư giật một cách rất mất tự nhiên.
Khóe miệng của mọi người cũng co rút.
Nói như thể mình trong sạch lắm ấy!
Nếu không phải trước đó nhìn thấy ngươi chuyển rất nhiều vàng bạc châu báu về nhà thì ta thật sự cũng tin ngươi đấy!
Lý Sư Sư miễn cưỡng nặn ra nụ cười, dường như đang nghiến răng: “Không sao, chỉ cần đại nhân bằng lòng cần ta là được! Mấy năm nay, tiểu nữ tử cũng gom được một ít tài sản, đủ chuộc thân cho mình!”
“Đậu má! Thà rằng tự tốn tiền chuộc thân cho mình cũng phải theo đuổi được Lâm trạng nguyên, đây là tình nghĩa cỡ nào chứ!”
“Xem ra Sư Sư cô nương yêu Lâm trạng nguyên đến không có lối thoát rồi!”
“Nữ tử có tài, có dung mạo có nghĩa như vậy thật sự hiếm có lắm!”
“Sao ta không có mệnh tốt như vậy chứ?”
…
Mọi người ngưỡng mộ đến mức mặt mũi vặn vẹo, đôi mắt đó đỏ ngầu, chỉ hận không thể đạp Lâm Bắc Phàm ra rồi thay mình vào đó.
Đến lượt Lâm Bắc Phàm cũng ngây người.
Ta đã nói thành như thế rồi mà ngươi vẫn quấn riết lấy ta không chịu buông?
Hắn không nhịn được mà xoa mặt mình.
Có đôi khi lớn lên quá ưa nhìn cũng không phải chuyện tốt, quá dễ trêu hoa ghẹo nguyệt!
Lâm Bắc Phàm ngửa đầu lên trời thở dài.
Ta chỉ muốn làm một mỹ nam tử khiêm tốn cũng không được sao?
“Nhưng ngươi theo ta, chất lượng cuộc sống sẽ giảm mạnh đấy! Ta chỉ là một quan lục phẩm nhỏ bé mà thôi, bổng lộc có hạn, không có cách nào cho ngươi cuộc sống mà ngươi muốn! Một thân nghèo khó sao dám lưu luyến chốn phồn hoa, tay áo đón gió sao dám làm hại giai nhân?” Lâm Bắc Phàm khuyên một câu.
Lý Sư Sư giống như đnag tranh chấp với Lâm Bắc Phàm, cắn răng nói: “Không sao! Chỉ cần có thể theo đại nhân vậy cho dù ăn cám bã, uống nước chua, tiểu nữ tử cũng vui vẻ chịu đựng!”
Mọi người ngưỡng mộ đến đỏ mắt, nhao nhao tấm tắc lắc đầu.
“Một nữ tử tốt bao nhiêu!”
“Chỉ cần có thể theo người mình yêu, cho dù ăn cám bã uống nước chua cũng vẫn bằng lòng!”
“Với thói đời hiện nay, một nữ tử tốt tình cứng hơn vàng như Sư Sư cô nương không nhiều đâu!”
“Sư Sư cô nương, hắn không cần ngươi thì ta cần ngươi!”
…
Lâm Bắc Phàm lại hé miệng: “Sư Sư cô nương, ta cảm thấy…”
“Đủ rồi! Ta không nhìn nổi nữa!”
Lúc này, một khách nhân dưới lầu khá dũng cảm đập bàn đứng dậy, chỉ vào Lâm Bắc Phàm rồi chửi: “Lâm trạng nguyên, con mẹ nó ngươi có phải đàn ông không đó? Ngươi nhìn Sư Sư cô nương đã ép dạ cầu toàn đến vậy, tự mình bỏ tiền chuộc thân cho mình, còn bằng lòng ăn cám bã, uống nước chua vì ngươi chỉ để có thể đi theo ngươi, sao ngươi còn chưa đồng ý?”
“Đúng đó, ta cũng không nhìn tiếp được nữa!”
Lại có một vị khách đập bàn đứng dậy, tức giận chỉ vào Lâm Bắc Phàm: “Nếu một nữ tử tốt như Sư Sư cô nương bằng lòng gả cho ta, cho dù kêu ta tổn thọ ba mươi năm ta cũng bằng lòng! Vậy mà ngươi còn không chịu? Ngươi đúng thật… ngươi đúng thật là không biết thức thời! Thật khiến ta tức chết mất! Ngươi làm xấu hổ cánh đàn ông!”
Người thứ ba đứng dậy chửi: “Các ngươi nam chưa vợ gái chưa chồng, đi chung một chỗ tự nhiên bao nhiêu, tại sao ngươi còn muốn từ chối? Một nữ tử tốt giống như Sư Sư cô nương mà còn không biết trân quý, ta nói cho ngươi biết sau này ngươi sẽ phải hối hận!”
Người thứ tư: “Hôm nay ta luôn nói cho ngươi hay, nếu ngươi không dẫn Sư Sư cô nương đi, lão phu sẽ liều mạng với ngươi!”
…
Lâm Bắc Phàm bị chửi đến rúm ró: “Mọi người đừng kích động, ta cũng chưa nói không đồng ý mà, có lời từ từ nói!”
Hắn nhìn Triệu viên ngoại bên cạnh, gọi: “Triệu lão ca, ngươi giúp ta khuyên mọi người đi!”
Triệu viên ngoại lặng lẽ rút một thanh đao ra, chém trước mặt Lâm Bắc Phàm, tức giận bảo: “Nói thật, ta cũng không nhìn nổi nữa! Trạng nguyên lang, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không đồng ý thì đừng hòng rời khỏi cánh cửa này!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Cuối cùng, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của mọi người, Lâm Bắc Phàm chỉ đành ngậm nước mắt gật đầu: “Được rồi, ta đồng ý với các ngươi!”