Chương 80: Ngoảnh mặt làm ngơ
Đã được rửa sạch hiềm nghi, Lâm Bắc Phàm cũng nên báo thù thôi!
Hắn là người lòng dạ nhỏ nhen, không thể chịu nổi oan ức nhất, có thù thì phải trả ngay lập tức!
Đầu tiên là giết hai tên tiểu nhân cho khuây khỏa!
Nghĩ vậy, Lâm Bắc Phàm rầu rĩ thở dài.
"Tại sao ái khanh lại thở dài?" Nữ đế hỏi.
"Khởi bẩm bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm nói với vẻ đau lòng: "Từ khi vi thần đảm nhiệm chức ti nghiệp tại Quốc Tử Giám tới nay, vi thần luôn tận tụy, làm tròn trách nhiệm! Dưới sự cố gắng của vi thần, bầu không khí tại Quốc Tử Giám tràn đầy nhiệt huyết, các học trò luôn chấp hành nội quy, thành tích học tập có tiến bộ, những chuyện này đều có thể thấy rõ!"
"Nhưng không biết tại sao, quần thần quan lại ai nấy cũng đều kết tội vi thần! Người không biết thì không có tội, vi thần hiểu được! Nhưng còn đồng liêu của vi thần là Lưu tế tửu và Tôn ti nghiệp, rõ ràng bọn họ đã nhìn thấy tất cả những thứ này vậy mà vẫn muốn kết tội vi thần! Cho nên vi thần chẳng thể hiểu nổi, trong lòng chua xót, nhất thời không kiềm chế được cảm xúc của mình!"
Nữ đế sa sầm mặt mũi: "Lưu Hoa Nghiệp, Tôn Thiên Đạo, có chuyện này hay không?"
Lưu tế tửu và Tôn ti nghiệp lập tức hoảng hốt: "Chuyện này..."
"Bệ hạ có thể hỏi các giáo quan và học trò khác, bọn họ có thể làm chứng cho vi thần!" Lâm Bắc Phàm nói.
Lúc này, một người quen cũ đi tới trước mặt nữ đế và các quan.
"Thảo dân bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Người này, chính là ngôn quan Diêu Chính dạy học tại Quốc Tử Giám.
Hắn ta nghe nói nữ đế đến đây nên lập tức tới bái kiến để nữ đế nhớ tới sự tồn tại của hắn ta, biết đâu còn có cơ hội được mời quay lại làm quan.
Nữ đế nhìn thấy Diêu Chính thì mỉm cười: "Diêu ái khanh, đã lâu không gặp! Nghe chuyện ngươi đến Quốc Tử Giám dạy dỗ học trò khiến trẫm rất vui! Mong rằng ngươi sẽ dạy dỗ ra nhiều rường cột nước nhà hơn nữa, dốc sức phục vụ đất nước!"
Diêu Chính mừng rỡ khôn xiết, chắp tay nói: "Rõ, thưa bệ hạ! Thần nhất định không phụ sự mong đợi của bệ hạ!"
"Ngươi đến đúng lúc lắm, ngươi là người chính trực, trẫm có vài chuyện muốn hỏi ngươi!"
Diêu Chính vội đáp: "Xin bệ hạ cứ hỏi, thần nhất định biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe!"
"Trẫm hỏi ngươi, từ khi đảm nhiệm chức ti nghiệp tại Quốc Tử Giám tới nay, Lâm ái khanh làm việc như thế nào?"
Diêu Chính liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm một chút rồi chắp tay đáp: "Khởi bẩm bệ hạ, từ khi đảm nhiệm chức vụ tại Quốc Tử Giám cho tới nay, Lâm ti nghiệp phụ trách về kỷ luật, đạo đức và việc học tập của các học trò tại Quốc Tử Giám! Ở phương diện kỷ luật, Lâm ti nghiệp chấp hành nghiêm quy định của Quốc Tử Giám, hiện tượng đi muộn về sớm, trốn học trốn lớp giảm thiểu rõ rệt, bầu không khí nhiệt huyết hơn hẳn!"
Lâm Bắc Phàm âm thầm cười đắc ý.
Khuất phục được đám nha nội con em nhà quan kia rồi, chẳng phải hiện tượng đi muộn về sớm sẽ giảm thiểu hay sao?
"Còn phương diện đạo đức thì sao?" Nữ đế hỏi.
"Ở phương diện đạo đức, Lâm ti nghiệp đặt ra yêu cầu nghiêm khắc hơn trước, kẻ nào gặp thầy không chào, nói tục chửi bậy, khạc nhổ bừa bãi đều phải chịu phạt! Đồng thời, Lâm ti nghiệp còn mời vi thần đến đảm nhiệm vị trí giáo quan đạo đức, cho nên đạo đức của các học trò được nâng cao rõ rệt!"
Lâm Bắc Phàm lại thầm mỉm cười một lần nữa.
Hắn đặt ra yêu cầu nghiêm khắc hơn là để vặt lông đám nha nội này.
Dám gặp thầy không chào, khạc nhổ vừa bãi, nói tục chửi bậy...
Ta phạt cho ngươi chết luôn!
Như vậy tất nhiên hiệu quả sẽ rất rõ rệt rồi!
"Thành tích học tập của học trò thì sao?" Nữ đế lại hỏi
"Khởi bẩm bệ hạ, từ khi Lâm Bắc Phàm đảm nhiệm chức ti nghiệp cho tới nay đã kiểm tra tháng hai lần, thành tích trung bình của các học sinh tăng lên thấy rõ!" Diêu Chính lại nói.
Lâm Bắc Phàm lại thầm mỉm cười.
Dí chặt đám nha nội kia trong lớp, cho dù chúng không muốn học thì cũng vẫn học được một số thứ.
Hơn nữa nếu không học thì sẽ bị đánh hoặc phạt tiền.
Có động lực to lớn như thế cho nên thành tích của chúng cải thiện rất nhanh.
Thành tích của chúng được cải thiện, chẳng phải thành tích trung bình của các học sinh Quốc Tử Giám sẽ được kéo lên hay sao?
Có thể nói rằng, nắm chắc được đám nha nội này, rất nhiều vấn đề sẽ được giải quyết một cách dễ dàng!
Nữ đế càng nghe, sắc mặt càng xấu đi.
Còn sắc mặt của Lưu tế tửu và Tôn ti nghiệp thì ngày càng tái, trông như thể sắp khụy xuống đến nơi rồi.
Cuối cùng, nữ đế hỏi: "Diêu ái khanh, ngươi nói có thật hay không?"
"Những lời vi thần nói đều là sự thật! Mặc dù quan điểm chính trị của vi thần và Lâm Bắc Phàm không hợp nhau nhưng thần sẽ không làm trái lương tâm của bản thân để nói tốt hoặc nói xấu về người khác! Vi thần là người chính trực, nếu vi thần nói dối nửa câu, xin bệ hạ cứ giáng chỉ điều tra!" Diêu Chính nghiêm túc nói.
Nữ đế lập tức quay đầu lại, chỉ vào hai người Lưu tế tửu rồi giận dữ mắng: "Hay cho tên Lưu Hoa Nghiệp và Tôn Thiên Đạo các người! Bản thân là tế tửu và ti nghiệp của Quốc Tử Giám vậy mà các người lại vu oan cho người tốt, hãm hại đồng liêu! Đạo đức không đứng đắn thế này, làm sao các người có tư cách làm gương cho các học trò được hả? Biết luật mà còn phạm luật, các ngươi đáng tội gì đây?"
"Bệ hạ thứ tội! Thần nhất thời ngu muội..." Hai người hoảng hốt quỳ xuống, đồng thời lén lút nháy mắt với các quan, hy vọng các quan có thể nói giúp bọn họ vài câu.
Dù sao thì hai người bọn họ cũng bị các quan xúi giục mà.
Nhưng trong số các quan lại chẳng có nổi một người nào đứng ra giúp bọn họ.
Đám quan lại lảng tránh mà nhìn sang chỗ khác, khoanh tay làm ngơ.