Lúc này Lâm Bắc Phàm mới từ từ bay xuống khỏi không trung, toàn thân không nhiễm một hạt bụi, quần áo không nhăn, nụ cười trên mặt cũng không thay đổi.
Song giờ trông hắn mọi người lại thấy vừa lạ vừa quen.
Tiểu quận chúa lắp bắp nói: “Ngươi ngươi ngươi… ngươi là Lâm Bắc Phàm thật à?”
“Giả sao được!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.