Chương 98: Bị bắt quả tang
Quách Thiếu Soái cẩn thận suốt dọc đường, lần theo mùi thơm của đồ ăn, cuối cùng cũng tìm được phòng bếp.
Vừa bước vào bếp, mắt hắn ta lập tức sáng lên, nuốt nước miếng: "Nhiều đồ ăn ngon như vậy sao, đúng là ông trời đối xử không tệ với ta mà! Hôm nay, Quách Thiếu Soái ta nhất định phải ăn cho thật đã đời!"
Hắn ta lấy hết sức bình sinh, dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà nhào tới, ôm lấy cái thùng rác trên mặt đất.
Hắn ta với tay vào tìm, móc ra được một khúc xương vịt, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ: "Còn thừa nhiều thịt thế này cơ à, tốt quá rồi!"
Hắn bỏ khúc xương vịt vào miệng, bắt đầu gặm say sưa.
"Không sai! Chính là hương vị này!"
"Béo mà không ngán, vừa non vừa mềm, mùi hương tỏa ra, vừa giòn vừa thơm!"
"Ngon đến mức khó mà tưởng tượng nổi!"
Chẳng bao lâu sau, hắn ta đã gặm hết khúc xương vịt, nuốt xuống bụng.
Hắn lại với tay vào lục thùng rác, thấy thứ mình tìm được lập tức mừng rỡ ra mặt.
"Cái này, cái này... thế mà còn có cả phao câu gà nữa sao?"
"Miếng phao câu gà mập thịt thế này mà không ăn, đúng là chẳng biết thưởng thức gì cả!"
"Các ngươi không ăn thì để ta ăn!"
Hắn ta lập tức bỏ cái phao câu gà vào miệng, lại bắt đầu ăn lấy ăn để.
"Ừ! Thơm quá! Mềm quá!"
"Ăn ngon đến nỗi không dừng lại được luôn!"
"Trên đời này, thứ có thể sánh ngang với hương vị tuyệt hảo của xương vịt cũng chỉ có phao câu gà thôi!"
"Đều bị ta ăn hết rồi, ha ha!"
"Hạnh phúc muốn chết má ơi!"
Ăn xong phao câu gà, hắn ta lại với tay vào lục rồi lại mừng rỡ như điên.
"Cái này, cái này... không ngờ còn có lòng lợn mà ta thích ăn nhất nữa!"
"Vẫn còn sống, chưa rửa nữa!"
"Lòng lợn tươi thế này, các ngươi không ăn thì để ta ăn!"
...
Mỗi lần ăn xong một thứ, hắn lại tiếp tục với tay vào bới thùng rác, càng ngày hắn ta càng thích kiểu ăn uống như thế này, cảm giác như thể đang mở cái hộp bí mật vậy, lần nào cũng đầy ắp niềm vui.
Hắn ta tập trung vào việc ăn uống nên không chú ý đến sự xuất hiện của mấy người ở sau lưng.
Mấy người này nhìn tên ăn mày trước mặt mình đang ăn lấy ăn để, say sưa ngon lành cơm canh thừa trong thùng rác thì đều bối rối, thật lâu rồi vẫn không thốt nên nổi một lời.
Nhưng dù sao hắn ta cũng là người luyện võ, nghe thấy tiếng động ở phía sau, hắn ta lập tức quay đầu lại.
Sau đó, hắn ta nhìn thấy Lý Sư Sư và Vân Oanh, hai người đẹp tuyệt thế mà hắn ta đã từng cảm mến, còn cả tên cẩu quan Lâm Bắc Phàm cũng đang trợn mắt há miệng mà nhìn hắn ta đang ăn đồ ăn thiu.
Khoảnh khắc này, đến chính hắn ta cũng rất bối rối!
Cảnh tượng mất mặt nhất của hắn ta lại bị người mà hắn ta thích và kẻ mà hắn ta ghét nhất nhìn thấy cả rồi!
Ngại quá!
Ngại quá đi mất!
Thật mất mặt!
Không còn tí thể diện nào nữa!
Bốn người, mắt to trừng mắt nhỏ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi!
Bất ngờ ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa!
Không ai biết nên lên tiếng thế nào để xua tan bầu không khí lúng túng khó tả này.
Cuối cùng, vẫn là Lâm Bắc Phàm gánh vác, hắn nhìn chỗ đồ ăn thừa trên tay mình rồi đưa cho người kia, mỉm cười thân thiết: "Ngươi cứ từ từ mà ăn! Ta hiểu được chỗ khó xử của ngươi, ta sẽ không kỳ thị ngươi đâu!"
Quách Thiếu Soái: "Phụt!"
Lý Sư Sư và tiểu quận chúa cũng phản ứng lại.
"Phải đấy, từ từ mà ăn, đừng vội!"
"Bọn ta sẽ không kỳ thị ngươi đâu!"
...
Đồ ăn thừa trên tay Quách Thiếu Soái lại rơi xuống thùng rác.
Quách Thiếu Soái: "Phụt!"
Khoảnh khắc này, hắn ta đã nghĩ đến việc che mặt chạy trốn, rời khỏi nơi đau lòng này!
Trong lòng hắn ta còn âm thầm vui mừng, cũng may là hắn ta đang giả làm ăn mày, mặt mũi đen thui nên không bị nhận ra, nếu không thì xấu hổ lắm đây!
Nhưng đúng lúc ấy, lại có một người đẹp tuyệt thế khác bước vào, nàng thấy tên ăn mày đang ngồi xổm ăn đồ ăn ôi thiu, vừa nhìn cái đã nhận ra ngay, lập tức sợ hãi vô cùng: "Sư đệ, sao ngươi lại ở đây? Sao ngươi lại ngồi đó ăn đồ ăn thiu chứ?"
Quách Thiếu Soái cũng nhận ra nữ tử đang đứng trước mặt hắn ta là ai, thốt lên:"Sư tỷ, sao ngươi lại ở đây?"
Ba người Lâm Bắc Phàm quay sang nhìn nhau, lại càng sửng sốt hơn.
"Sư đệ? Sư tỷ? Nói như vậy..."
Mọi người cùng quay sang nhìn tên ăn mày ăn đồ ăn thiu kia, đồng thanh: "Ngươi là Quách Thiếu Soái đấy à?"
Quách Thiếu Soái: "Phụt!"
Hắn ta tuyệt vọng nhắm hai mắt lại!
Không sợ kẻ thù mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò!
Cảnh tượng hắn ta ăn cơm canh thừa đã bị sư tỷ nhận ra, bị tất cả mọi người nhìn thấy!
Có tình cảnh mất mặt đến nỗi không thể sống nổi tồn tại hay không?
Chuyện này mà truyền ra ngoài, hắn ta còn mặt mũi nào mà đứng trên giang hồ nữa chứ?
Khoảnh khắc này, hắn ta chỉ muốn chết quách đi cho xong!
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, hắn ta vèo một tiếng, lao ra khỏi nhà bếp, biến mất không còn bóng dáng.
Mạc Như Sương ở phía sau gọi hắn ta: "Sư đệ, ngươi định đi đâu hả? Mau quay lại đây! Ở ngoài nguy hiểm lắm!"
Giọng nói thảm thiết của Quách Thiếu Soái vọng tới: "Ngươi đừng lo cho ta, để ta đi chết đi!"
Chỉ một lát sau, hắn ta lại vèo một tiếng quay lại.
Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, hắn ta ôm lấy cái thùng rác, gật đầu với mọi người rồi nói: "Ta phải ăn no rồi mới chết được!"
Lại vèo một tiếng, hắn ta biến mất không còn thấy bóng dáng đâu.
Mọi người: "..."