“Hỏa Linh quyết của Xích thôn chúng ta từng là một công pháp Địa cấp cải biên thành. Công pháp kia đã từng là công pháp chuyên tu của người Xích tộc.”
Thôn trưởng thở dài nói:
“Nhưng mà nó đã thất lạc phần lớn, thiếu sót rất nghiêm trọng, không thể tu hành. Đây cũng là nguyên nhân tại sao lại phải cải biên công pháp.”
“Thì ra là vậy.” Vương Bình thoải mái gật đầu.
Chẳng trách thôn trưởng lại nói ra lời lấp lửng nước đôi như vậy, nếu như chân tướng là như vậy, thế thì tất cả đều có thể giải thích rồi.
“Đứa trẻ kia là linh thể tiềm ẩn… đúng là đáng tiếc, bây giờ cho dù chúng ta dùng cách gì đều không thể đánh thức linh thể.” Thôn trưởng nhớ lại lời của Vương Bình, thở dài thườn thượt: “Đừng nói là bây giờ, ba trăm năm trước đã không được rồi.”
Vương Bình gật đầu.
Điều này, hắn coi như đã xác nhận ở trong mô phỏng nhân sinh rồi.
“Về Lý gia.” Vương Bình nhìn ánh bình minh, chậm rãi nói: “Lần này ta ra ngoài, sẽ khiến bọn họ mất đi lực lượng uy hiếp đến Xích thôn.”
“Cái gì?” Thôn trưởng kinh ngạc nhìn Vương Bình, suýt nữa tưởng rằng bản thân nghe nhầm rồi.
“Đợi đã, tu vi của ngươi…” Lúc này, cuối cùng thôn trưởng đã nhận ra điểm không đúng.
Vương Bình hình như càng trẻ hơn rồi, làn da cũng trở nên vô cùng trắng nõn, còn có một loại khí chất siêu nhiên.
Ngoài ra, hắn cũng không nhìn rõ được tu vi của Vương Bình nữa.
Theo lý thuyết, chỉ có đối phương có tu vi giống bản thân, hoặc tu vi cao hơn bản thân mới sẽ không nhìn rõ tu vi.
“Có đột phá chút.” Lúc Vương Bình nói câu này cũng thể hiện ra chút khí tức.
“Linh Nguyên cảnh!” Đồng tử của thôn trưởng chợt co rút lại, vẻ mặt không thể tin nổi.
Lúc này mới được bao lâu, Vương Bình đã đạt đến Linh Nguyên cảnh rồi.
Cho dù là có thể nuốt linh thạch, nhưng tốc độ không thể đạt đến mức độ này nhỉ.
Rõ ràng Vương Bình còn bí mật mà hắn không biết.
Nhưng mà trên thế giới này, có ai không có bí mật, Vương Bình có thiện ý và tin tưởng rất lớn đối với Xích thôn bọn họ, thôn trưởng tất nhiên sẽ không tìm tòi nghiên cứu bí mật của Vương Bình, cũng không dám tìm tòi nghiên cứu.
“Bây giờ ta đã có năng lực tiêu diệt Lý gia rồi. Đợi ta tiêu diệt Lý gia, Xích thôn sẽ có thể sống an toàn.”
Vương Bình tự tin nói.
“Thể chất của ngươi đặc biệt như vậy, vẫn là tu luyện một thời gian trước đi, đợi hoàn toàn vô địch rồi đi gây rắc rối cho Lý gia sau.” Thôn trưởng vô cùng cảm kích, vội vàng nói: “Xích thôn chúng ta đã nợ ngươi quá nhiều ân tình rồi, thật sự không muốn ngươi xảy ra chuyện vì chúng ta.”
“Yên tâm đi, lòng ta có chừng mực.” Vương Bình gật đầu.
Hắn sẽ không liều lĩnh trực tiếp đi tiêu diệt Lý gia.
Dù sao Lý gia còn có tầng quan hệ kia với Kiếm Linh tông.
Thôn trưởng gật dầu, sau khi thở phào, thì bước về phía trước, nói: “Vương Bình, ngươi đi theo ta đi. Có hai thứ, có lẽ có thể giúp ích nhiều cho ngươi.”
“Thứ gì?” Vương Bình ngạc nhiên, đi theo.
Rất nhanh, Vương Bình đã đi theo thôn trưởng đến nhà của thôn trưởng.
Sau đó, Vương Bình nhìn thấy thôn trưởng lấy ra một cổ ngọc thuần trắng long lanh trong suốt từ trong ngăn ngầm dưới giường của hắn.
Trên cổ ngọc thuần trắng còn có hoa văn lửa màu đỏ, rất đẹp.
“Đây là cái gì?” Vương Bình vô cùng kinh ngạc.
“Ta cũng không biết lai lịch.” Thôn trưởng vuốt nhẹ cổ ngọc, nhớ lại nói: “Đây là vật truyền thừa của Xích thôn ta, cũng là tín vật của tộc trưởng, chỉ có tộc trưởng biết bí mật của nó. Vào ngày diệt tộc kia, tộc trưởng chỉ kịp bảo ta mang thứ này và một phần ít người trong tộc chạy trốn ra ngoài từ trong ám đạo.”
“Mặc dù ta không biết cổ ngọc này ẩn giấu bí mật gì, chỉ biết nó có một công hiệu thần kỳ. Mười lăm năm trước, ta khó quên thảm trạng trong tộc, hận Lý gia vào tận xương cốt, luyện công xảy ra sai sót, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma. Cuối cùng chính là cổ ngọc này tản ra ánh huỳnh quang, khiến ta tỉnh táo lại.”
“Giao cho ta thứ quý giá như vậy, không tốt lắm đâu.”
Mắt Vương Bình lộ vẻ ngạc nhiên, hắn lắc đầu nói.
Cổ ngọc này đã là vật truyền thừa của Xích tộc, tuyệt đối không đơn giản, trong đó chắc chắn ẩn giấu bí mật lớn.
Hắn chỉ là người ngoài, không thể tùy tiện cầm vật truyền thừa của Xích tộc.
“Thứ này để ở chỗ ta cũng không có tác dụng gì.” Mặt thôn trưởng lộ vẻ cay đắng, chậm rãi nói: “Xích tộc chúng ta sẽ có một ngày biến thành người phàm, bởi vì…”
Nghe thôn trưởng kể lại quá khứ của Xích thôn, Vương Bình im lặng.
Từ trong mô phỏng, hắn đã biết quá khứ của Xích thôn.
Nguyền rủa huyết mạch của Xích thôn vẫn luôn ảnh hưởng tới bọn họ.
Xích tộc lúc trước huy hoàng cỡ nào, bây giờ lại đột phá đến Tiên Thiên cảnh đều rất khó khăn.
Nếu như không thể giải được nguyền rủa huyết mạch, thì sẽ có một ngày, ngay cả tu luyện bọn họ đều sẽ không làm được, hoàn toàn biến thành người phàm.
Cho dù là Vương Bình, bây giờ hắn cũng không thể đảm bảo có thể giải nguyền rủa huyết mạch trên người Xích thôn.
Bời vì trong đó có quá nhiều câu đố chưa có lời giải đáp, dây dưa quá sâu.
Mặc dù Vương Bình có máy giả lập nhân sinh, thì vẫn không cho rằng bản thân mình có thể hóa dữ thành lành, trường tồn trên thế giới mãi.
“Vương Bình, ngươi là người thích hợp cầm thứ này nhất. Dù sao tu vi của ngươi tiến triển quá nhanh, khó tránh sẽ xuất hiện vấn đề về đạo tâm, thứ này có thể cứu ngươi một mạng vào thời khắc then chốt.”
“Đây là sự báo ân của Xích tộc ta, ngươi vẫn nhận lấy đi. Huống hồ, cho dù Xích thôn chúng ta có quá khứ huy hoàng, nhưng cuối cùng sẽ hoàn toàn hạ màn. Thứ này, không còn tác dụng đối với chúng ta nữa rồi.”
Thôn trưởng đặt cổ ngọc vào trong tay Vương Bình, thở dài nói.
“Ngoài thứ này ra, mặc dù không biết xấu hổ, nhưng ta vẫn hy vọng, ngươi có thể dốc hết khả năng bảo vệ hậu nhân của tộc ta, không cần để bọn họ thành thôn, chỉ cần để người khác không dám bắt nạt bọn họ là được. Người Xích gia tương lai đã định trước phải bỏ võ theo văn, hoặc trở thành thương nhân.”