Mà càng khiến người khác kích động hơn chính là một ngày này tôn chủ Kiếm Linh tông Trương Nguyên và thê tử kết tóc của hắn, cũng chính là nữ nhi của lão tổ Lý gia cũng vừa đúng lúc có mặt ở Lý gia, muốn ngăn chặn kẻ địch đánh đến kia.
Vì thế, tông chủ Kiếm Linh tông Tương Nguyên cũng bị liên lụy thê thảm, bị yêu thú thất giai cuồng bạo kia đánh chết, cho dù là ông lão điều khiển yêu thú kia cũng không có cách ngăn cản.
Trong lúc nhất thời, thiên hạ chấn động, mưa gió cuốn tới, Kiếm Linh tông càng phẫn nộ hơn.
Dù sao, tông chủ là bộ mặt của một tông, bị người khác đánh chết là chuyện vô cùng nhục nhã.
“Vương Bình, thật sự xin lỗi, ta lại gây thêm phiền phức cho ngươi rồi.”
Sau khi thôn trưởng trở lại làng, nói mọi chuyện ra, mặt mũi tràn đầy xấu hổ.
Song Vĩ Xà Hổ là yêu thú Vương Bình thu phục, bây giờ bị hắn điều khiển ra ngoài, ngoài ý muốn giết tông chủ Kiếm Linh tông, không thể nghi ngờ là gây phiền toái lớn.
Nếu Song Vĩ Xà Hổ xảy ra chuyện, vậy coi như là gây ra phiền toái lớn cho Vương Bình đây mà.
“Trương Nguyên chết rồi sao?”
Ánh mắt Vương Bình kỳ quái.
Hắn còn đang nghĩ thế nào để đối phó với kẻ tâm tư tàn ác, cấu kết với dị tộc như Trương Nguyên này, không nghĩ đến Trương Nguyên lại chết như vậy.
“Là lão già này sai.” Mặt mũi thôn trưởng tràn đầy xấu hổ, thở sâu một hơi: “Mở miệng nói, lão hủ sẽ tự sát trước sơn môn Kiếm Linh tông, cố hết sức không liên lụy đến ngươi. “
“Chủ nhân, thật sự xin lỗi, tên kia uy hiếp ta, còn đánh lén khiến ta bị thương, suýt chút nữa thì chém chết thôn trưởng cho nên ta mới nổi giận ra tay.”
Song Vĩ Xà Hổ cũng thấp thỏm nói, biết mình phạm sai lầm lớn.
“Không cần xin lỗi.”
Vương Bình lắc đầu.
“Một Trương Nguyên thôi mà, chết thì chết thôi.”
“Tiếp theo, các ngươi dựa vào Song Vĩ Xà Hổ ẩn cư ở địa bàn của Hỏa Văn Yêu Hổ được. Tin ta, cho dù là Kiếm Linh tông, cũng sẽ không xâm nhập địa bàn của Hỏa Văn Yêu Hổ.”
Dừng một chút, Vương Bình nói lần nữa.
“Chủ nhân, ngươi không mang ta rời khỏi Hắc Phong sâm lâm sao?”
Hỏa Văn Yêu Hổ nghe ra ý của Vương Bình mở miệng nói.
“Ta mang ngươi ra ngoài cũng vô dụng thôi.” Vương Bình nhẹ gật đầu, mở miệng nói: “Cho nên, ngươi tiếp tục ở lại hang ổ của mình đi.”
“Vậy ngươi thu phục ta làm gì.” Mặt Hỏa Văn Yêu Hổ Hổ run rẩy.
“Ta không thích lạm sát kẻ vô tội.” Vương Bình nghiêm trang nói.
Mặt mũi Hỏa Văn Yêu Hổ tràn đầy hoài nghi, ta tin ngươi cái quỷ.
“Trên thực tế, ta cũng chỉ thử một chút.” Vương Bình cười cười, không nhiều lời.
Hắn đã từng đọc qua rất nhiều tiểu thuyết huyền huyễn, đương nhiên cũng muốn trải nghiệm cảm giác thu phục yêu thú làm tọa kỵ.
Dù sao, cường giả thường thường đều có tọa kỵ phong cách bao nhiêu.
Giống như là thần phật trong Tây Du Ký vậy, cả đám đều có yêu thú làm tọa kỵ.
Vốn Vương Bình chỉ nghĩ thử một chút, tiện thể xem luôn bánh vẽ có hữu dụng với yêu thú này hay không, không nghĩ đến thật sự có tác dụng, cũng coi như là niềm vui bất ngờ.
“Thử một chút.” Da mặt Hỏa Văn Yêu Hổ co lại.
Thì ra người này hoàn toàn không phải thật lòng muốn thu ta làm tọa kỵ mà chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi.
Trong lúc nhất thời, Hỏa Văn Yêu Hổ cũng nghi ngờ không biết lời hứa của Vương Bình có phải là thật hay không.
Ừm, cũng chính là Hỏa Văn Yêu Hổ không biết bánh vẽ, nếu nó biết khái niệm bánh vẽ thì e là sẽ trực tiếp hùng hùng hổ hổ.
Sau đó, Xích tộc di chuyển đến sinh sống trong huyệt động của Hỏa Văn Yêu Hổ.
Mà Vương Bình cũng rời khỏi Xích thôn trở lại Kiếm Linh tông.
Thời điểm Vương Bình trở lại Kiếm Linh tông cảm nhận được bầu không khí của Kiếm Linh tông rất ngột ngạt, bất kể là trưởng lão hay đệ tử thì đều vô cùng phẫn nộ.