Sau núi Tiểu Phong thôn.
Trên trúc lâu treo mấy chiếc đèn lồng sáng trưng, chiếu sáng bên trong như ban ngày.
Trước cửa sổ lầu hai, Vương công công đang thưởng thức cảnh Tiểu Phong thôn lửa cháy ngút trời, tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên.
"Một màn này thật là khiến người ta cảnh đẹp ý vui!"
Vương công công thanh âm lanh lảnh cảm khái nói.
Phía sau, Phong Vũ lâu chủ ngồi xếp bằng trước bàn trà nhỏ không nói gì, nhìn chằm chằm vào chén trà đã nguội.
Ánh mắt tĩnh lặng như nước trà nâu.
Vương công công thưởng thức cảnh tượng thảm khốc khi Tiểu Phong thôn bị hủy diệt, cười nói: "Vạn Kim Đường đã phái ra tám Đường chủ, ba người nhất phẩm, năm người nhị phẩm, Hỏa Long Vương còn mang theo nhi tử bảo bối của hắn."
"Đường Môn cũng phái ra năm Trưởng lão, ba thân truyền."
"Tổng cộng có mười bảy cao thủ nhị phẩm trở lên."
"Thêm vào đó là hơn một trăm tên thuộc hạ tam phẩm của Vạn Kim Đường."
Vương công công lắng nghe tiếng kêu thảm thiết từ xa vọng lại, trên khuôn mặt trắng nõn không râu lộ ra vẻ say mê.
Dường như như được tiếng kêu đau đớn của người khác sẽ khiến hắn cảm thấy vui sướng.
"Tổ chức sát thủ tung hoành giang hồ hơn mười năm, đêm nay sẽ bị tiêu diệt."
"Được chứng kiến cảnh này, thật hiếm có, hiếm có!"
Lâu chủ Phong Vũ Lâu bưng chén trà lạnh lên, uống một ngụm, giọng nói bình thản: "Vương công công không thử sức với lớp trẻ sao?"
Vương công công cười, quay đầu nhìn lâu chủ Phong Vũ Lâu: "Vương gia, nhiệm vụ bệ hạ giao cho nô tài là trông chừng ngài."
"Ngài nhất định đừng luyến tiếc."
"Mọi chuyện đã đến nước này, ngài hối hận cũng đã muộn rồi."
Giọng Vương công công the thé, trong lời nói mang theo một chút hả hê.
Lâu chủ Phong Vũ Lâu không nói gì, bình tĩnh đặt chén trà xuống, nhìn chằm chằm vào nước trà trong chén.
Không ai biết lúc này hắn đang nghĩ gì.
......
"Ầm!"
Thanh kiếm trong tay Tần Nhất bay ra, cả người nặng nề đập vào tường, phun ra một ngụm máu tươi.
Căn nhà vốn đã xiêu vẹo, bị Tần đụng vào liền phát ra tiếng "kẽo kẹt" sắp đổ sập.
"Vèo vèo vèo..."
Tiểu Liên hai tay múa may như hồ điệp vỗ cánh.
Cơn Mưa ám khí Đường Môn chính gốc bắn về phía tên hòa thượng lực lưỡng trong nhà.
Thanh Viên đường chủ không né tránh, mặc cho ám khí của Tiểu Liên đánh trúng người mình.
Lúc ám khí cách cơ thể đối phương một tấc thì một luồng kình khí vô hình đã dễ dàng đẩy ám khí lệch hướng.
Thấy cảnh này, trong mắt Tiểu Liên hiện lên vẻ không cam lòng.
Vài ngày trước, nội công của nàng đột phá đến tiểu thành, thân pháp cũng đạt đến trình độ đăng đường nhập thất.
Nàng đã có thể tự xưng là một võ giả tam phẩm rồi.
Thế nhưng giờ đây khi đối đầu với tên hòa thượng này lại không thể phá vỡ nổi hộ thể cương khí của đối phương.
Thanh Viên đường đường chủ vừa nãy tay cầm Hàng Ma Bảo Xử, một kích đã đánh Tần Nhất bay đến trên tường, miệng phun máu tươi.
Có thể thấy được sự chênh lệch giữa nhị phẩm cùng nhất phẩm.
Càng không cần nói đến Tiểu Liên chỉ có thực lực tam phẩm.
Sau khi đánh Tần Nhất hộc máu, hòa thượng vạm vỡ quay đầu nhìn Tiểu Liên.
"Tại sao chỉ có thực lực tam phẩm?"
Thanh Viên đường chủ khẽ hít mũi, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
"Không tệ, không tệ, lại là một nữ sát thủ!"
"Bần tăng thật sự là có phúc lớn."
"Để bần tăng xem ngươi trông như thế nào?"
Vừa nói, Thanh Viên đường chủ nhấc Hàng Ma Bảo Xử lên đi về phía Tiểu Liên.
"Vèo vèo vèo..." Tiếng xé gió vang lên.
Vài quả cầu tròn màu đen ném về phía Thanh Viên đường chủ.
Hắn không né tránh, mặc cho quả cầu tấn công.
Ngay khi quả cầu sắp đánh trúng hắn thì đột nhiên phát nổ.
"Bùm bùm bùm!"
Vài tia lửa đen bốc lên.
Tần Nhất từ bên tường lao ra, một tay kéo Tiểu Liên, hai chân đạp đất, như mèo hoang đập vỡ cửa sổ bay ra ngoài, tốc độ nhanh đến cực điểm.
Thanh Viên đường chủ vừa định đuổi theo nhưng sắc mặt hắn hơi thay đổi, dừng lại tại chỗ, nín thở.
"Nhuyễn Cân Tán của Đường Môn đặt trong Phích Lịch Tử?"
"Cái thứ tà môn này từ đâu ra vậy!"
Lúc này, ngôi nhà tranh đang lung lay sắp đổ cuối cùng cũng không thể chống đỡ được nữa.
"Ầm!" Một tiếng nổ lớn vang lên.
Ngôi nhà đổ sập, đè chết Thanh Viên Đường chủ bên dưới.
...
Trong thiên viện.
Hoàng Tam đứng giữa viện, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi.
Mồ hôi chảy dọc theo sống mũi, đến chóp mũi thì cứ lắc lư, không chịu rơi xuống đất.
Cảm giác như này quả thật rất ngứa.
Nhưng Hoàng Tam không dám nhúc nhích, hắn nhìn chằm chằm hai người trong viện.
Chính xác hơn là người trẻ tuổi.
Hỏa Vân công tử mặc bạch y, tay phải nắm chặt quả cầu sắt, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Trong mắt hai người dường như không còn trời đất, chỉ có lẫn nhau.
Tiếng la giết, tiếng thiêu đốt, tiếng hét thảm xung quanh đều không thể quấy rầy hai người.
Rõ ràng Hoàng Tam và Hỏa Vân công tử chỉ đối đầu vài phút, nhưng dường như đã qua vài canh giờ.
Đứng bên cạnh Hỏa Vân công tử là Hỏa Long Đường đường chủ, quả cầu sắt tùy ý cuộn tròn trong tay hắn.
Dường như đang chờ đợi hai người phân định thắng bại.