"Leng keng..."
Trong lò rèn vang lên tiếng búa gõ vào sắt, kèm theo luồng nhiệt phả vào mặt.
Tiểu Liên chỉ đứng bên lò một lúc mà đã cảm thấy toàn thân ướt đẫm rồi.
Nàng lấy khăn tay trong ngực ra, lau mồ hôi trên mặt.
"Leng keng..." Vài tiếng sau, người thợ rèn buông búa, đi đến bên cạnh, nhấc một thùng gỗ đựng đầy nước.
Người thợ rèn để trần thân trên, cơ bắp săn chắc, cả người bóng loáng, đầy mồ hôi.
Dưới ánh lửa lò rèn lại trông rất cường tráng.
Người thợ rèn trước tiên bưng thùng gỗ lên uống một hơi lớn, sau đó đổ phần nước còn lại trong thùng lên người mình.
Làm xong, hắn thở ra một tiếng sảng khoái, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Liên.
Thấy một tiểu cô nương nhắn xinh xắn, người thợ rèn không khỏi mỉm cười.
"Quý khách, ngài muốn đặt làm gì?"
Tiểu Liên mím môi, lấy từ trong ngực ra một tờ giấy vẽ, nói rõ ràng: "Ta muốn đặt làm một món đồ giống như trong bản vẽ này."
Nghe vậy, người thợ rèn nhận lấy bản vẽ mà Tiểu Liên đưa qua. Lúc nhìn thấy nội dung trên bản vẽ, hắn không khỏi cau mày. Trên bản vẽ là hình ảnh năm cây kim dài một tấc, nhưng phần đuôi của năm cây kim này lại nối liền với nhau, tạo thành hình chóp nón. Đây là lần đầu tiên người thợ rèn nhìn thấy một thứ kỳ lạ như vậy. Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn Tiểu Liên một cái.
Tiểu Liên nhìn thẳng vào mắt người thợ rèn, ánh mắt trong veo chân thành.
"Có thể làm được không?" Giọng Tiểu Liên mang theo một chút mong đợi.
Người thợ rèn nhìn chăm chú vào bản vẽ một lúc rồi trầm giọng nói: "Có thể."
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Liên lộ ra vẻ vui mừng.
"Ngươi muốn làm bao nhiêu?" Người thợ rèn hỏi.
Hắn không hỏi Tiểu Liên sẽ dùng chúng để làm gì.
Hắn chỉ là một thợ rèn, sư phụ lúc còn sống đã nói, đừng hỏi khách hàng dùng để làm gì, chỉ cần làm ra là đủ rồi.
Tiểu Liên nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, nói: "Làm một cái giá bao nhiêu?"
"10 đồng."
Nghe thấy giá cả, Tiểu Liên thở phào nhẹ nhõm.
Rẻ hơn mình tưởng tượng.
Tiểu Liên suy nghĩ một hồi rồi nói: "Vậy làm 10 cái trước đi."
Trong 《Kinh Hoa Chỉ》 ghi lại hơn mười loại ám khí, nàng cần phải thử từng cái một.
Chọn ra cái phù hợp nhất với mình.
Hiện tại, nàng đang nhờ thợ rèn chế tạo một loại ám khí gọi là Mai Hoa Châm. Lúc trúng đích, nó sẽ để lại năm vết thương trên cơ thể đối phương, giống như hình bông mai.
Đây là loại ám khí mà Tiểu Liên đã cẩn thận lựa chọn từ hàng chục bản vẽ ám khí khác nhau.
Hình dạng của Mai Hoa Châm hơi kỳ lạ, không giống như phi tiêu, liễu diệp đao hoặc các loại ám khí khác, khiến người ta vừa nhìn đã có thể nhận ra.
Thợ rèn giữ lại bản vẽ, nhấc chiếc búa bên cạnh lên một lần nữa: "Món đồ chơi nhỏ này, ngày mai vào giờ này, ngươi quay lại lấy là được rồi."
"Không cần đặt cọc đâu." Thợ rèn vung búa, tiếp tục làm việc hăng say, dưới sức đập ầm ầm của búa, phôi sắt được nung nóng đỏ rực liền bắn ra tia lửa.
...
Tiểu Liên rời khỏi tiệm rèn, liếc nhìn mặt trời bên ngoài, có chút phiền muộn.
Nàng lau mồ hôi trên mặt, vừa nghĩ đến việc về nhà còn phải chăm sóc Tiểu Phúc, cái miệng nhỏ của nàng lại không khỏi bĩu ra.
Tiểu Phúc không có chút dáng vẻ nào của một nữ hài, quá hiếu động.
Tiểu Liên khẽ thở dài, đi về hướng Dục Anh Đường.
Vừa bước vào sân, Tiểu Liên đã nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Phúc và tiếng dỗ dành của Trần Diệp.
"Tiểu Phúc đừng khóc nữa, viện trưởng làm mặt quỷ cho ngươi xem nhé?"
"Hứ hứ hứ..."
Tiểu Liên đi vào phòng, thấy Trần Diệp hai tay đặt ở bên tai, một bên vỗ một bên nhăn mặt。
Trên chiếc giường nhỏ có một đứa nhỏ làn da phấn nộn, trên đầu lưa thưa vào cọng tóc đen.
Cô nhóc có một đôi mắt to lúng liếng, khóe miệng câu cười nhìn Trần Diệp nhăn mặt, cười khanh khách.
Nghe thấy tiếng động phía sau, Trần Diệp quay đầu lại thấy Tiểu Liên, hắn liền thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu Liên, cuối cùng nguiow cũng về rồi."
Tiểu Phúc thấy Trần Diệp quay lại, không còn làm mặt quỷ với mình nữa, bèn bĩu môi, phát ra tiếng trầm thấp trong cổ họng, như sắp khóc đến nơi.
Nghe thấy tiếng nghẹn ngào này, Trần Diệp nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu ác ma này."
Hắn quay đầu lại, nhanh chóng thay đổi sắc mặt, nở một nụ cười.
"Lè lè lè..."
Trần Diệp lại làm vài cái mặt quỷ, Tiểu Phúc mới hài lòng ngừng khóc, cười lên.
Nhìn thấy Trần Diệp trêu đùa đứa bé, khóe miệng Tiểu Liên không khỏi nở một nụ cười.
Ánh mắt nhìn Trần Diệp lại thêm vài phần kính trọng.
Sau một tháng chung sống, Tiểu Liên phát hiện.
Mặc dù Trần Diệp còn rất trẻ, nhưng hắn rất kiên nhẫn, đối với tất cả hài tử đều có thái độ dịu dàng.
Dù là Đại Minh hay Tiểu Phúc, hắn đều đối xử bình đẳng, coi như thân sinh.
Trong một tháng sống ở Dục Anh Đường, Trần Diệp mỗi ngày đều vui vẻ.
Theo lời Trần Diệp, cái này được gọi là tràn đầy năng lượng tích cực.
Và...
Trần Diệp cũng đối xử rất tốt với nàng.