Nhìn thấy thông tin nhiệm vụ bật ra, Trần Diệp hít một hơi.
Chặt đủ 100 cây, giết đủ 100 người ...
"Hệ thống, độ khó nhiệm vụ của ngươi có phải hơi vô lý không?"
Trần Diệp phàn nàn.
Hệ thống không trả lời.
Chặt cây và giết người có thể giống nhau sao...
Trần Diệp liên tưởng đến cảnh Tiểu Liên sau khi giết đủ một trăm người, đứng trước mặt mình, cả người tỏa ra sát khí, liền có chút đau đầu.
"Thôi, cứ đi một bước rồi tính một bước vậy."
Trần Diệp khẽ thở dài.
Nuôi dạy con cái không phải việc ngày một ngày hai, phải tốn tâm sức nhiều năm nha.
…
Vèo cái, một tháng nữa lại trôi qua.
Mây đen tụ lại, phát ra những tiếng ầm ầm trầm thấp.
Không lâu sau, mưa lớn trút xuống.
Những hạt mưa rơi xuống mặt đất, xua tan cái nóng, mang lại một chút mát mẻ.
Đã sang tháng Tám, giờ không như tháng Bảy, mưa nắng thất thường, lúc nóng bức lúc ẩm ướt.
Thời tiết ở Dư Hàng huyện ngày càng oi bức, nhưng đến cuối tháng Tám, hết đợt nắng nóng thì sẽ dễ chịu hơn.
Hôm nay hiếm hoi có một cơn mưa, cái mát mẻ cùng với mùi mưa rơi trên đất khiến lòng người thư thái.
Trong căn phòng, Trần Diệp ngồi trên ghế tựa, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài cửa sổ, ngón tay gõ nhẹ lên ghế.
Bên cạnh hắn, trong chiếc nôi, Tiểu Phúc cuộn mình trong chiếc chăn nhỏ, ngủ ngon lành.
Tháng này trôi qua vẫn như thường lệ, yên bình tĩnh lặng, tuy vẫn có một vài thay đổi nhưng không nhiều.
"Lộp cộp..."
"Lộp cộp..."
Trong viện đột nhiên truyền đến tiếng chạy dồn dập, hố nước trên sàn bị người giẫm rung động đùng đùng.
Trần Diệp mở hai mắt ra, nhìn về phía trong viện.
Một tiểu nam hài đầu đội mũ rộng vành, bên hông vác búa nhỏ chạy vào, đoản sam trên người hắn bị mưa thấm ướt nhẹp, giày sợi đaydưới chân đầy bùn.
"Đại Minh, nhỏ tiếng chút, đừng đánh thức tiểu Phúc." Trần Diệp nhẹ giọng hô một câu.
Nam hài lập tức thả chậm bước chân, rón rén đi vào trong nhà, hắn hàm hàm hô một tiếng với Trần Diệp: "Cha.”
"Ừm." Trần Diệp đáp lại.
Đại Minh là một trong số ít những thay đổi ở Dục Anh Đường.
Vì thường xuyên đi mua củi mà Trần Diệp và Đại Minh cùng nam nhân bán củi dần dần quen biết nhau.
Nam nhân họ Trương, tên là Trương Long, sống bằng nghề đốn củi.
Nhà có hai nữ nhi, lớn 8 tuổi, nhỏ 6 tuổi.
Thê tử của Trương Long vì sinh nở mà bị bệnh, những năm qua không có thai lại.
Trương Long luôn khao khát có một nhi tử.
Sau khi Trần Diệp quen với Trương Long, thấy Đại Minh thể trạng cường tráng, lại thích đốn củi, tuổi tác cũng tương đương với nữ nhi lớn của mình.
Cho nên, hắn đề nghị hai gia đình kết thông gia, đợi khi nữ nhi đủ 14 tuổi sẽ gả cho Đại Minh làm thê tử.
Trần Diệp đã gặp nữ nhi lớn của Trương Long, dung mạo chỉ có thể nói là trung bình, không đẹp cũng không xấu, nhưng tính cách không tệ.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Trần Diệp đồng ý với đề nghị của Trương Long, hai gia đình kết thông gia.
Trương Long mừng rỡ vô cùng, càng thêm yêu quý Đại Minh thật thà chất phác.
Tháng này, hắn thường xuyên dẫn Đại Minh lên núi đốn củi, truyền dạy kinh nghiệm đốn củi.
Sau khi tìm hiểu, Trần Diệp biết được củi mà Trương Long đốn được đa số đều bán cho người giàu trong thành.
Tuy vất vả nhưng cũng đủ chi tiêu cho gia đình.
Suy đi nghĩ lại, Trần Diệp liền mặc kệ, coi như tìm cho Đại Minh một người sư phụ.
Trương Long trên danh nghĩa là nhạc phụ của Đại Minh, sẽ không làm hại Đại Minh.
Trần Diệp không ôm kỳ vọng quá cao vào Đại Minh, chỉ mong sau này nó có thể tự lực cánh sinh nuôi sống bản thân là đủ.
Đại Minh ngoại hình chất phác đến cực điểm, có người bằng lòng gả nữ nhi cho Đại Minh, điều này khiến Trần Diệp đã rất mãn nguyện rồi.
Trong mấy đứa trẻ này, đứa khiến Trần Diệp yên tâm nhất chính là Đại Minh.
Đứa khiến Trần Diệp không yên tâm nhất là Tiểu Liên.
Một tháng này, Tiểu Liên vẫn như thường lệ, phụ trách cuộc sống của Dục Anh Đường, thay phiên với Trần Diệp dỗ dành Tiểu Phúc.
Nhưng Trần Diệp thông qua báo cáo hàng ngày, biết được Tiểu Liên mỗi ngày đều tu luyện ám khí, nội công.
Một tháng trôi qua, Tiểu Liên đã đột phá đến cảnh giới võ giả bất nhập lưu.
Phiêu Vũ Thân Pháp đã tiểu thành, ám khí Đường Môn đã sơ nhập môn.
Mặc dù Trần Diệp không hiểu nhiều về võ học, nhưng cũng biết thành tựu này hẳn là không đơn giản.
Tống bộ đầu của Dư Hàng huyện hơn ba mươi tuổi mới là cảnh giới bất nhập lưu.
Mà chỉ trong vòng một tháng, Tiểu Liên đã đột phá đến cảnh giới bất nhập lưu, chưa kể còn có thân pháp ám khí.
Nói đến đây, Trần Diệp còn có chút chua xót trong lòng.
Vì một thời gian trước đó, hắn đã tận mắt chứng kiến Tiểu Liên sử dụng ám khí.
Lúc dỗ Tiểu Phúc, có một con ruồi bay vo ve xung quanh, Tiểu Liên nhặt một chiếc lá rụng trên mặt đất, ngón tay trắng nõn búng một cái.
Con ruồi đã bị chiếc lá cắt làm đôi.
Không biết từ lúc nào, Tiểu Liên đã trở thành cao thủ võ lâm trong tưởng tượng của Trần Diệp rồi!
"Trong nồi ở bếp có đồ ăn, đi lót dạ trước đi."
Trần Diệp liếc nhìn Đại Minh bên cạnh, ngáp một cái nói.
Đại Minh ánh mắt lộ vẻ biết ơn rồi đội nón đi thẳng vào bếp.