Thuyết thư tiên sinh giọng điệu tang thương, dường như có chút hồi tưởng nói: "Thanh Hư Tử ba lần thay đổi môn phái, khi xuống núi hoàn tục đã lập lời thề, bước chân giang hồ không sử dụng võ công của ba phái."
"Hắn đã lĩnh hội đúc kết từ nhiều kinh điển Đạo giáo, ngộ ra một môn nội công tâm pháp, đặt tên là Tiên Thiên Nhất Khí Công."
"Sau khi Thanh Hư Tử xuống núi, khi giao đấu với người khác chỉ dùng những quyền cước bình thường đến cực điểm, không có một chút chiêu thức nào."
"Nhưng lại đánh cho chưởng môn các phái tâm phục khẩu phục."
"Khi hắn lấy một địch tám, trên tay cũng chỉ có thêm một thanh kiếm..."
Thực khách dưới sảnh không hiểu: "Tiên Thiên Công cái gì đó của hắn, thật sự lợi hại như vậy sao?"
Thuyết thư tiên sinh mỉm cười nhạt: "Tiên Thiên Nhất Khí Công của Thanh Hư Tử, được lấy từ tinh hoa của ba môn kinh điển Đạo giáo, là tâm pháp Đạo gia chính tông nhất."
"Khi con người còn ở trong bụng mẹ, được Tiên Thiên chi khí nuôi dưỡng, sau khi sinh ra, Tiên Thiên chi khí tiêu tán hơn phân nửa, theo tuổi tác tăng trưởng mà sẽ dần dần mất đi hoàn toàn."
"Tâm pháp này của Thanh Hư Tử, có thể luyện lại Tiên Thiên chi khí, bồi dưỡng bản thân."
"Nghe đồn nội lực của Thanh Hư Tử tinh khiết mạnh mẽ, kết hợp với công hiệu của nhiều tâm pháp Đạo gia, ảo diệu vô tận."
"Không chỉ uy lực vô song mà còn có thể kéo dài tuổi thọ, giữ mãi tuổi thanh xuân."
Thực khách dưới sảnh đường lại bật cười: "Lão Lưu, theo lời ngươi, luyện được công phu này chẳng phải có thể sống trăm tuổi sao?"
"Vậy sao Thanh Hư Tử lại sắp chết?"
Thuyết thư tiên sinh cười đáp: "Đã bảo là bệnh nan y, lão già này làm sao hiểu y thuật?"
"Kể cho các vị khách quan nghe chỉ là để giải khuây, không thể tin được, không thể tin được."
Thực khách cười ồ lên.
Trần Diệp bỗng hỏi: "Vậy xin hỏi Lưu lão, môn Tiên Thiên Nhất Khí Công do Thanh Hư Tử tự sáng tạo, xếp vào phẩm nào?"
Thuyết thư tiên sinh nhìn Trần Diệp, ánh mắt hiền lành một chút, cười nói: "Vị khách quan này thật làm khó lão hủ rồi."
"Dưới gầm trời này, e rằng ngoài Thanh Hư Tử ra không ai biết công pháp đó thuộc phẩm nào."
"Có điều, cảnh giới Tông Sư, cũng được gọi là Tiên Thiên Cảnh."
Tông sư!
Cảnh giới Tiên Thiên!
Nghe thuyết thư tiên sinh trả lời, thực khách có hơi sững sờ.
"Vậy... chẳng phải là nói, Tiên Thiên Nhất Khí Công mà Thanh Hư Tử ngộ ra là công pháp tông sư sao?"
Một thanh niên ăn mặc gọn gàng, khỏe khoắn nhỏ giọng than nhẹ một câu.
Thuyết thư tiên sinh bưng chén trà lên, thổi thổi những lá trà màu xanh đen nổi trên mặt nước, để lộ nước trà màu nâu nhạt trong chén, nhấp một ngụm rồi nói: "Cái đó thì lão hủ không rõ."
"Vậy xin hỏi tiên sinh, Thanh Hư Tử tiền bối có yêu cầu gì khi nhận đệ tử kế thừa y bát không?"
Lần này người lên tiếng là một nữ nhân mặc áo màu xanh lá cây, thân hình to lớn, lòng bàn tay thô ráp, trên đó có một lớp chai dày.
"Yêu cầu ư, lão hủ cũng không biết, Thanh Hư Tử nói mọi yêu cầu, quy tắc ngày mai đều sẽ được công bố tại Thiết Tước sơn trang." Thuyết thư tiên sinh ôn hòa đáp lại.
Nữ tử cung kính chắp tay nói: "Đa tạ Lưu tiên sinh."
Nói xong, nàng không quay đầu lại rời khỏi tửu lâu Tụ Khách.
Những người còn lại trong đại sảnh mang theo binh khí cũng không nhịn được, lần lượt rời khỏi chỗ ngồi.
Những thực khách chỉ là người bình thường thấy đám người võ trang này đều chen lấn xô đẩy ra ngoài, không khỏi lộ vẻ nghi hoặc.
Đột nhiên, một nam nhân trung niên ăn mặc như thương nhân lên tiếng: "Thiết Tước sơn trang, năm ngoái khi đi qua Giang Ninh huyện, hình như ta đã từng thấy."
Lời vừa dứt, mọi người có mặt đều sững sờ.
Trần Diệp uống cạn chén trà, lấy ra một gói giấy dầu, gói chỗ đậu phộng còn thừa lại.
Hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, thong thả bước ra ngoài.
Đi ngang qua mấy người của Chấn Viễn Tiêu Cục, Trần Diệp nghe thấy một người trong số bọn họ cười khẩy: "Lại thêm một người muốn thử vận may rồi."
Trần Diệp bước ra khỏi tửu quán Tụ Khách, bên ngoài vẫn còn mưa.
Mưa phùn lất phất, trên đường vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, vó ngựa rơi xuống vũng nước trên mặt đất, nước mưa bắn tung tóe.
Trần Diệp nhìn thấy mấy vị võ giả vừa nghe kể chuyện trong tửu quán Tụ Khách giờ đã phi ngựa nhanh chóng về hướng cổng thành.
Hắn ngẩng đầu lên, mép chiếc ô giấy dầu che khuất bầu trời xám xịt.
Mưa rơi tí tách.
Khóe miệng Trần Diệp chợt cong lên một nụ cười, trong mắt như có ánh sáng lóe lên.
"Hiếm khi nghe được chuyện liên quan đến võ lâm, không đi hóng hớt một chút thì sao cam tâm."
"Hơn nữa, nhỡ đâu thật sự chọn trúng mình thì sao!"
Trần Diệp mỉm cười, cất bước.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn đã xuất hiện ở góc phố.
Thêm một bước nữa.
Bóng dáng Trần Diệp đã biến mất.
...
Dục Anh Đường Dư Hàng.
Cầm ô bước vào sân, Trần Diệp nghe thấy tiếng Tiểu Phúc nói chuyện líu lo.
"Minh..."
"Minh..."
Bước vào phòng, Trần Diệp thấy Đại Minh đang dỗ Tiểu Phúc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Phúc rạng rỡ, cười nghiêng ngả, rất vui vẻ.
Nhưng Đại Minh chẳng làm gì cả, chỉ cười ngây ngô nhìn Tiểu Phúc.
Nghe thấy tiếng bước chân, Đại Minh quay lại, thấy Trần Diệp liền ngốc ngốc gọi một tiếng: "Cha."
Trần Diệp theo bản năng gật đầu.