Nơi Triệu Ngũ vừa đứng lại thêm một người nữa.
Đối phương thân hình cao lớn, mặc áo ngắn bằng vải gai, lộ ra bộ ngực rậm lông, vẻ mặt tươi cười nhìn mọi người.
Tiểu tử mù không nhìn thấy, vội vàng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Nam nhân vừa rồi nhờ ngươi bói có vẻ là trợ thủ của Vạn Kim Đường, bước đi không tiếng động, đánh Triệu Ngũ phun máu rồi."
Nam nhân đeo mặt nạ ngân sắc đóng vai trò người giải thích, kể lại tình hình cho tiểu tử mù.
"Đi không tiếng động... một đòn khiến đối thủ hộc máu..." tiểu tử mù suy nghĩ một lúc, đột nhiên cơ thể run lên, trầm giọng hỏi: "Người đó có phải để ngực trần, vóc dáng to lớn, luôn cười không?"
"Phải."
"Hỏng rồi, là Tiếu Miêu Hứa Tiếu Lâm, một trong mười hai Đường chủ của Vạn Kim Đường. Triệu Ngũ chết chắc rồi."
Tiểu tử mù quả quyết nói, sau đó sắc mặt hắn tối sầm, miệng lẩm bẩm chửi rủa, nhỏ giọng lầm bầm: "Xui xẻo, xui xẻo, sao vừa xuống núi đã gặp phải tên này rồi..."
Tiểu tử mù thò tay vào ngực, lấy ra ba đồng xu, chụm lại trong tay lắc nhanh, vừa lắc vừa lẩm bẩm.
Triệu Ngũ bị một chưởng đánh hộc máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, sau khi nghe tiểu tử mù nói ra năm chữ "Tiếu Miêu Hứa Tiếu Lâm", trong mắt liền lộ ra vẻ tuyệt vọng.
"Không thể nào, tại sao ngươi lại ở đây?"
Hứa Tiếu Lâm vẫn giữ vẻ mặt tươi cười: "Tại sao ta lại không thể ở đây?"
"Thanh Hư Tử chọn người kế thừa y bát, đâu có nói ta không thể đến."
Triệu Ngũ nhìn chằm chằm Hứa Tiếu Lâm, liên tưởng đến những điều kỳ lạ vừa rồi, cuộc tấn công bất ngờ của mình vốn không thể thất bại, tại sao lại bị một võ giả tam phẩm né được.
Cộng thêm Hứa Tiếu Lâm, thì ra tất cả là do đối phương đã chuẩn bị từ trước.
Triệu Ngũ chấn động, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi: "Ngươi đến để giết ta?"
"Ồ? Thông minh đấy! Xem ra đám sát thủ Phong Vũ Lâu các ngươi cũng đã nhận ra rồi."
Ngực Triệu Ngũ phập phồng vài cái, sắc mặt thay đổi, hắn nghiến răng hỏi: "Quả nhiên..."
"Tại sao?"
Tiếu Miêu Hứa Tiếu Lâm cười tủm tỉm nói: "Muốn trách thì phải trách Phong Vũ Lâu các ngươi quá phô trương đi."
Nói xong, Hứa Tiếu Lâm nhìn về phía tiểu tử mù, giọng điệu trêu chọc: "Tiểu tử mù, tính ra chưa?"
"Hôm nay ngươi có thể sống không?"
So với Triệu Ngũ bị đánh một chưởng, chỉ còn nửa cái mạnh, Hứa Tiếu Lâm càng quan tâm đến tiểu tử mù hơn.
Không nhìn thấy nhưng có thể nói ra lai lịch của mình, tiểu tử mù này tuyệt đối không đơn giản.
Tiểu tử mù cũng vừa lắc xong đồng xu cuối cùng, đưa tay sờ lên hoa văn trên đó, biết được quẻ cuối cùng có thay đổi.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "May quá may quá, tuyệt xử phùng sinh!"
Hứa Tiếu Lâm nghe thấy tiếng lẩm bẩm của tiểu tử mù, cười nói: "Thế thì xong rồi, ta không phải đã bảo ngươi quẻ bói phải xem ngược lại sao?"
"Ngươi đây là thập tử vô sinh đó!"
Nghe vậy, sắc mặt tiểu tử mù tái mét.
Nam nhân đeo mặt nạ ngân sắc vẫn ngồi trên xe lừa tò mò hỏi: "Triệu Ngũ thực lực mấy phẩm?"
Tiểu tử mù "nhìn" đối phương một cái nói: "Nhị phẩm trung kỳ."
"Vậy... vậy Tiếu Miêu Hứa Tiếu Lâm thì sao?"
"Nhị phẩm đỉnh phong."
"Chênh lệch nhiều không?" Nam nhân đeo mặt nạ ngân sắc dường như không hiểu võ lâm thường thức, nghi hoặc hỏi.
Khóe miệng tiểu tử mù giật giật vài cái: "Nếu là người khác, Triệu Ngũ còn có thể sống."
"Nhưng đối phương là Tiếu Miêu Hứa Tiếu Lâm, hắn nổi tiếng thiên hạ về khinh công, dưới nhất phẩm không ai có khinh công cao hơn hắn."
"Hắn đi đường không có tiếng động là vì hắn đã luyện một môn khinh công tà môn nhị phẩm đến viên mãn, luyện đến không thể luyện được nữa!"
"Ngoại trừ cao thủ nhất phẩm có thể phát hiện ra động tĩnh của hắn thì dưới nhất phẩm đối đầu với hắn, tuyệt đối không chạy thoát."
Nói đến đây, trong lòng tiểu tử mù chùng xuống: "Nếu không phải là cao thủ nhất phẩm chuyên tu luyện khinh công, muốn đuổi kịp hắn cũng khó."
"Ồ? Lợi hại như vậy sao?" Người đeo mặt nạ ngân sắc tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn hào hứng hỏi: "Môn khinh công tà môn đó gọi là gì?"
"Gọi là 《Miêu Bộ》, là do một vị lạt ma Tây Vực sáng tạo ra. Hứa Tiếu Lâm có biệt danh Tiếu Miêu là vì 《Miêu Bộ》"
Trên xe lừa, tiểu tử mù và người đeo mặt nạ ngân sắc không coi ai ra gì mà nói chuyện phiếm.
Cả hai đều tỏ ra không sợ hãi, hoàn toàn lơ đi Hứa Tiếu Lâm.
Hứa Tiếu Lâm sa sầm mặt, lộ ra nụ cười lạnh: "Biết cũng không ít."
Người đeo mặt nạ ngân sắc thấy Hứa Tiếu Lâm luôn nở nụ cười trên mặt, chợt hiểu ra: "Ta biết được chữ Tiếu của hắn là từ đâu mà có rồi, có phải là vì hắn luôn cười không?"
"Đúng vậy." tiểu tử mù nho nhã nói một câu.
Câu nói này vừa dứt, mặt Hứa Tiếu Lâm co giật vài cái, cười cũng không được, không cười cũng không xong.
Hắn lạnh lùng liếc nhìn người đeo mặt nạ ngân sắc: "Các hạ là ai?"
"Chẳng lẽ các hạ cũng bói một quẻ, mình có thể sống?"
Người đeo mặt nạ ngân sắc mỉm cười, chắp tay nói: "Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Đông Hoa là ta."