Trần Diệp nhìn Tôn Thắng đã thay quần áo, sững sờ, dụi mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
“Chà, tiểu tử này trông cũng khá tuấn tú đấy… sắp đuổi kịp ta rồi.”
Tôn Thắng trước mắt đâu còn vẻ ngoài lôi thôi lúc nãy nữa.
Nam hài mặc chiếc áo ngắn bằng vải gai đã được Đại Minh thay ra, mái tóc rối bù được buộc sau đầu, để lộ gương mặt non nớt tuấn tú trắng trẻo.
Ngoại trừ việc bộ quần áo trên người Tôn Thắng có vẻ hơi rộng thì nam hài đứng trong viện, xứng đáng được khen là tuấn tú.
Tất nhiên, vẫn còn cách xa Trần Diệp một chút.
Tôn Thắng gãi đầu ngượng ngùng.
“Ọt ọt ọt…”
Bụng hắn lại kêu lên một tiếng.
Trần Diệp không khỏi bật cười: “Chờ một chút nữa, cơm sắp xong rồi.”
“Đại Minh, giúp ta bưng đồ ăn lên đi.” Trần Diệp nói với Đại Minh.
“Viện trưởng, để ta.”
Tôn Thắng xung phong đi vào bếp, vừa nhìn thấy các món ăn bày trên bàn bếp, hắn đã nuốt nước bọt.
Một đĩa cá hấp, một con gà quay, hai món rau xào.
Trong bếp tỏa ra mùi thơm nồng nàn của thức ăn, màu sắc các món ăn thật hấp dẫn.
Có thể nhìn thấy rõ lớp dầu bóng loáng, mùi thơm phưng phức khiến người ta thèm ăn.
Tôn Thắng chảy nước miếng, cố nhịn cơn thèm thuồng, bưng đồ ăn ra khỏi bếp.
Không lâu sau, cơm đã chín rồi
Bàn ăn trong Dục Anh Đường một lần nữa trở với số lượng ba người.
"Ăn thôi." Trần Diệp lên tiếng.
Đại Minh nôn nóng xé một cái đùi gà, đưa cho Trần Diệp.
Trần Diệp thấy vậy mỉm cười, gắp lại cho Đại Minh: "Con đang tuổi ăn tuổi lớn, con ăn đi."
Đại Minh nhìn Trần Diệp, ngây ngốc cười hai tiếng rồi xé lấy một cái đùi gà bắt đầu cắn xé, ăn tới miệng đầy mỡ.
"Giờ ngươi đã đến Dục Anh Đường của ta, chúng ta là một gia đình rồi." Trần Diệp gắp miếng rau, giọng nói ôn hòa.
Tôn Thắng nhìn cái đùi gà trong bát sứ, vành mắt dần đỏ lên.
Hắn hít một hơi, dù bụng đói meo không ngừng kêu ục ục nhưng Tôn Thắng không vội vàng gắp thức ăn.
Hắn đứng dậy khỏi ghế, cúi đầu lạy, vẻ mặt cung kính nghiêm túc: "Thắng phiêu bạt nửa đời, chỉ hận chưa gặp minh chủ, nay gặp viện trưởng, Thắng nguyện bái làm nghĩa phụ!"
Nói xong, Tôn Thắng dập đầu ba cái rõ to.
Trần Diệp vội vàng đặt đũa xuống, đỡ Tôn Thắng dậy, trên mặt mang theo ý cười: "Ngươi học mấy câu này ở đâu vậy?"
"Ở đây chúng ta không có kiểu này, mau đứng lên."
"Có lòng là được rồi."
Vành mắt Tôn Thắng đỏ hoe, gật đầu thật mạnh.
"Ăn cơm thôi." Trần Diệp vỗ vai Tôn Thắng.
Ba người bắt đầu ăn.
Bữa ăn này diễn ra rất nhanh.
Tôn Thắng và Đại Minh ăn như thể đã mấy ngày không có gì bỏ bụng, càn quét sạch sẽ thức ăn và cơm trên bàn.
Trong lúc ăn, vành mắt Tôn Thắng vẫn đỏ hoe, biểu cảm không còn lanh lợi như lúc Trần Diệp mới gặp.
Điều này khiến Trần Diệp cảm thấy nhẹ nhõm, hài tử mới đến này có vẻ không tồi.
Ăn xong, Tôn Thắng chủ động bưng bát đĩa đi rửa.
"Nghĩa phụ, những việc này ngài cứ nghỉ ngơi đi, để ta làm là được!"
Tôn Thắng no đến mức đi không nổi, nhưng vẫn kiên trì muốn làm việc.
Điều này càng khiến Trần Diệp thêm hài lòng.
Hắn ngồi xuống ghế, trước mắt xuất hiện giao diện ảo của hệ thống.
Phần thưởng nhiệm vụ cũng nên nhận rồi.
1000 điểm tích lũy được cộng vào, số dư điểm của Trần Diệp trở thành: 3682 điểm.
"Để xem lần này có thể rút được thuộc tính nào." Trần Diệp nghĩ thầm, bấm vào giao diện rút thuộc tính cô nhi.
【Tiêu hao cơ hội rút thuộc tính cô nhi *1】
【Bắt đầu rút...】
Trước mắt Trần Diệp xuất hiện một vòng quay lớn màu xanh mờ ảo.
Vài giây sau, vòng quay dừng lại.
【Đinh!】
【Chúc mừng ký chủ rút được thuộc tính cô nhi: Thủy Quỷ】
【Thủy Quỷ: Khả năng bơi lội, sức chiến đấu dưới nước tăng mạnh; nhưng luôn khao khát sông ngòi, biển cả】
Nhìn thấy thuộc tính này, Trần Diệp không khỏi xoa cằm.
"Thuộc tính này sao lại kỳ lạ thế nhỉ?"
"Thôi, dù sao Tiểu Thắng cũng đã gia nhập Dục Anh Đường của ta, phải đối xử công bằng."
"Tiểu tử cũng nên có một thuộc tính."
Trần Diệp gắn thuộc tính 【Thủy Quỷ】 cho Tôn Thắng.
"Nhìn từ một góc độ khác, thuộc tính này cũng không tệ."
"Sau này làm ngư dân, chắc chắn là ổn!"
Trần Diệp xoa cằm, mỉm cười hài lòng.
Đang rửa bát trong bếp, Tôn Thắng rùng mình, vô thức nhìn về phía con sông bên ngoài thành Dư Hàng huyện.
Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác kỳ lạ, giống như...
Muốn nhảy xuống sông bơi một vòng vậy.
Tôn Thắng cũng không nghĩ nhiều, đè nén cảm giác khác thường trong lòng rồi tiếp tục rửa bát.
"Xem thử có thể rút được gì từ kiến trúc đặc thù không?"
Trần Diệp động lòng, tiêu hao cơ hội rút thăm kiến trúc đặc thù.
【Đinh!】
【Chúc mừng chủ nhân nhận được kiến trúc đặc thù: Quan Tinh Thất】
【Quan Tinh Thất: Mỗi ngày ngươi có thể bói toán cho cô nhi trong Dục Anh Đường, nhận được những điềm báo tốt xấu tương ứng (tương lai có thể thay đổi)】
【Vui lòng chỉ định vị trí đặt kiến trúc đặc thù】
"Quan tinh? Bói toán cát hung cũng không tệ."