Chương 91: [Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 91

Phiên bản dịch 5084 chữ

Tiểu Liên nghe xong, trong lòng âm thầm tính toán một chút.

Sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lộ ra vẻ mặt khó xử.

Khi thực lực không chênh lệch nhiều, dùng ám khí giết một người, cần 6-7 cái.

Đó là 300-350 đồng tiền.

Với tiền lương một tháng 4 lượng bạc của mình...

Tiểu Liên phồng má, đột nhiên có chút hối hận khi học ám khí.

Ám khí thật sự rất tốn tiền.

Tần Nhất bên cạnh khẽ thở dài: "Đáng tiếc Đường Môn chỉ bán ám khí ra ngoài, không bán độc dược bí chế."

"Nếu không, lỡ gặp phải một võ sĩ nhị phẩm có khinh công hơi yếu, ngươi cũng có thể xoay sở được một chút."

Đôi mắt linh hoạt của Tiểu Liên mở to: "Chúng ta mua ám khí của Đường Môn sao?"

"Đúng vậy." Tần Nhất gật đầu nói: "Ám khí Đường Môn nổi tiếng thiên hạ, phần lớn thu nhập của bọn họ đều dựa vào ám khí và ám sát."

"Có điều, những năm gần đây, Phong Vũ Lâu đã cướp mất không ít phi vụ ám sát của bọn họ rồi."

Tần Nhất phổ cập kiến thức giang hồ cho Tiểu Liên.

Một lát sau, lão nhân quay lại, trên tay cầm thêm vài túi gấm đưa cho Tần Nhất.

Lấy ám khí và độc dược xong, Tần Nhất và Tiểu Liên rời khỏi cửa hàng Vạn Kim Đường.

Trở về khách điếm, hội hợp với bốn sát thủ còn lại, sáu người cùng nhau lên đường đến Giang Hạ huyện.

...

"Két..."

Trần Diệp đẩy cửa phòng bước ra.

"Nghĩa phụ!"

Tôn Thắng đang tập chống đẩy trong sân dừng lại, nhìn thấy Trần Diệp mặc đồ đen thì vẻ mặt hơi sững sờ.

Trần Diệp mặc một bộ đồ đen bó sát đứng trước cửa, mái tóc dài được búi gọn gàng ra sau đầu, ánh mắt sâu thẳm.

Khác với vẻ ôn hòa thường ngày, lúc này trên người Trần Diệp toát ra một khí thế mà Tôn Thắng không thể diễn tả được.

Giống như những đám mây đen trên bầu trời mùa mưa, nhìn có vẻ yên bình nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể sấm sét, mưa to.

Thấy vẻ mặt bình thản của Trần Diệp, trong lòng Tôn Thắng bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi khó tả.

Dường như dưới vẻ bình thản ấy là sóng biển mãnh liệt, chực chờ bạo phát.

Trần Diệp gật đầu với Tôn Thắng, thản nhiên nói: "Ta có việc phải ra ngoài một chuyến."

"Nếu nhanh thì một ngày sẽ quay lại, chậm thì ba ngày."

"Đại Minh lên núi đốn củi rồi, con trông Tiểu Phúc, đợi hắn về thì giao lại cho Đại Minh."

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trần Diệp, Tôn Thắng cúi đầu, trong lòng dâng lên một nỗi e ngại khó nói nên lời, cung kính đáp: "Vâng!"

Trần Diệp khẽ gật đầu, bước ra khỏi Dục Anh Đường.

Đi được một đoạn, hắn lấy từ trong ngực ra một chiếc mặt nạ bạc, mép mặt nạ có khắc hình chiếc lá.

Trần Diệp nhẹ nhàng đeo lên mặt, bình thản bước một bước, trong nháy mắt đã xuất hiện cách đó ba mươi trượng.

Vài bước sau, trên phố đã không còn bóng dáng của Trần Diệp nữa.

...

Ngạc Châu, ngoại thành Giang Hạ huyện.

Tráng hán Trần Nhị khoác đấu bồng che khuất cây tử kim chùy sau lưng, giật cương ngựa, quát khẽ: “Dừng!”

Con ngựa xích hồng dưới thân hắn lững thững vài bước rồi dừng hẳn.

Tần Nhất và Tiểu Liên cũng ghìm dây cương, cho ngựa dừng lại.

Trên bức tường thành xám xịt cách đó không xa có khắc ba chữ lớn: “Giang Hạ huyện”.

“Cuối cùng cũng tới rồi.”

Thư sinh yếu ớt Chu Bát nhìn ba chữ Giang Hạ huyện, trong mắt hiện lên vẻ thổn thức cảm khái.

Thần sắc của hắn giống như một kẻ lữ khách lang thang bên ngoài bỗng nhiên trở về quê hương.

Trong sự mong đợi lại mang theo một chút căng thẳng.

Hoàng Tam đang khoanh tay trên lưng ngựa sắp ngủ gật cũng khẽ mở mắt, trong mắt lóe lên một tia tinh quang, phun ngọn cỏ trong miệng ra, lộn xuống ngựa.

Hoàng Tam thuận tay nhổ một ngọn cỏ ven đường cho vào miệng, nếm thử hai lần, cảm thán: “Vẫn là cỏ Giang Hạ ở đây có vị ngon nhất.”

Tiền Thất đã thay lại trang phục thiếu nữ, cưỡi trên một con ngựa vàng, thấy Hoàng Tam ngậm ngọn cỏ, giọng nói nàng thanh nhẹ, có chút chê bai: “Bao giờ thì ngươi mới sửa được cái tật xấu này?”

Nàng một thân hồng y, sau lưng đeo một chiếc giỏ tre nhỏ.

Khuôn mặt bịt khăn che mặt, lộ ra vầng trán và cổ trắng như tuyết.

Mày mắt động lòng người, chỉ là hơi non nớt.

Trông có vẻ chỉ lớn hơn Tiểu Liên vài tuổi.

“Đợi đến khi nào ngươi chịu vứt bỏ đám bảo bối của mình đi thì ta sẽ sửa cái tật xấu này.” Hoàng Tam thờ ơ nói.

Tiền Thất khẽ hừ một tiếng, không để ý đến hắn nữa.

Sáu người xuống ngựa, cùng với người dân xung quanh đi đến cổng thành, sau khi nộp phí thì cùng nhau vào thành.

Đi trên con phố lát đá xanh của Giang Hạ, Chu Bát cảm khái nói: “Tiểu sinh đã nhiều năm không quay lại đây…”

Hắn nhìn cảnh vật trên đường phố, trong mắt lộ ra vẻ hoài niệm.

Lần này, Trần Nhị hiếm khi không phản bác Chu Bát, hắn cũng gật đầu theo, giọng nói dịu dàng hơn: “Từ khi trở thành sát thủ Thiết Bài, ta đã luôn chém giết bên ngoài.”

“Không biết đã qua bao nhiêu năm rồi…”

Hoàng Tam ngậm ngọn cỏ, không nói gì nhìn cảnh vật trên đường phố, trong mắt cũng hiện lên một tia thương tiếc năm tháng trôi đi.

Tần Nhất giải thích cho Tiểu Liên: “Sau khi chúng ta trở thành Thiết Bài thì đều đã rời khỏi Giang Hạ.”

“Không có lệnh của Lâu chủ, hoặc không có Phong Vũ lệnh, không được quay lại Giang Hạ.”

Lúc nói ra những lời này, giọng nói bình thản của Tần Nhất cũng có thêm một chút hồi tưởng.

Ngoại trừ Tiểu Liên, thần sắc năm sát thủ đều có biến hóa.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường của Ngã Thị Ngưu Chiến Sĩ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    26

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!