“Nước đường đây, uống nước đường nào…”
Lúc này, bên cạnh vang lên tiếng rao hàng, thu hút sự chú ý của Lâm Tuyết Như.
“Dật ca ca, huynh có muốn uống không?”
“Muội muốn thì mua đi.”
Trần Dật thấy Hạ Uyển Uyển cùng với những người khác còn đang thả “Phi Tiên,” liền dẫn nàng đi mua nước đường.
“Bao nhiêu tiền.”
“Một đồng tiền một ly.” Người bán hàng rong là một ông lão mất một cái răng cửa, cười ha hả nói.
“Hai ly.”
Trần Dật bảo Đinh Tam Tứ trả tiền, rồi cùng với Lâm Tuyết Như mỗi người cầm một ly uống.
“A… rất ngọt.”
“Quả thực rất ngọt... Ừm?”
【Lúc ba mươi hai tuổi, ngươi đã đạt tới đỉnh phong bên trên kiếm đạo, nhưng bị kẻ khác hãm hại uống phải nước đường có lẫn Mông Hãn Dược.】
【Độc lực yếu, đã hấp thụ, điểm nghịch tập +1】
Mông Hãn Dược, bên trong nước đường có mê dược?!
Không kịp để cho Trần Dật phản ứng, ông lão bán hàng đã từ đâu lấy ra một cái túi đen, trùm lên đầu hắn cùng với Lâm Tuyết Như.
“Trúng mánh rồi, trúng mánh rồi…”
Đinh Tam Tứ chứng kiến tất cả, sắc mặt liền biến đổi.
“Chó chết!”
“Mau thả bọn hắn ra!”
“Dật nhi!”
“Tuyết Như!”
Nghe thấy tiếng thét giận dữ của Đinh Tam Tứ, Hạ Uyển Uyển cùng với Chu Ngọc mới phát hiện ra Trần Dật cùng với Lâm Tuyết Như đã bị người khác bắt cóc, sợ đến mức tái mặt.
Nhưng mà lão đầu bán nước đường lại chỉ nhếch mép cười với bọn hắn, hai cái răng cửa bị gãy một nửa kết hợp với khuôn mặt đen đúa già nua, không khỏi khiến cho người ta run sợ.
“Yên tâm, yên tâm, bọn chúng đều là bảo vật, đáng giá lắm đấy, hì hì ha ha…”
Nói xong, lão liền xoay người, như bóng ma lách qua mấy tên hộ vệ, cõng túi đen trên lưng rồi bỏ chạy.
Thấy tình cảnh này, Hạ Uyển Uyển thét lên một tiếng “Dật nhi” rồi suýt ngất xỉu.
Chu Ngọc vội vàng đỡ lấy nàng, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sắc mặt cũng trắng bệch, lớn tiếng hét: “Còn không mau đuổi theo?”
“Mặt khác, nhanh đi báo việc này cho Võ An Hầu phủ, Hình Quốc Công phủ, đồng thời thông báo cho Hắc Giáp Vệ cùng với Thành Vệ Quân, không được để lão chạy thoát!”
Mấy tên hộ vệ biết tình hình nghiêm trọng, không kịp hành lễ, liền nhanh chóng chia nhau hành động.
Mà trước đó, Đinh Tam Tứ đã không cần nghĩ ngợi gì, lập tức đuổi theo.
Nhưng khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng xa, trong lòng hắn lại càng trở nên nặng nề.
Không thể đuổi kịp.
Với tu vi Lục Phẩm Quy Nguyên Cảnh của hắn, hoàn toàn không thể đuổi kịp lão đầu hành tung quái dị kia.
Bóng dáng tưởng như chậm chạp của đối phương lại có thể xuất hiện ở vị trí cách mấy chục trượng chỉ trong chớp mắt.
Thân pháp nhanh đến mức kinh khủng!
“Ngươi không thể chạy thoát!”
“Đến đây, đến bắt ta đi nào, hắc hắc…”
Khốn kiếp!
Trần Dật âm thầm chửi rủa, ôm chặt lấy Lâm Tuyết Như đã ngất xỉu, buộc mình phải bình tĩnh trở lại.
Lấy tu vi của Đinh Tam Tứ làm tiêu chuẩn, tu vi của lão đầu bắt cóc bọn hắn không thấp.
Ít nhất là Lục Phẩm Quy Nguyên Cảnh, thậm chí là Ngũ Phẩm Bão Đan Cảnh.
Hơn nữa, tốc độ của lão rất nhanh.
Điều này có thể suy đoán ra từ việc chỉ trong thời gian ngắn ngủi mười hơi thở, âm thanh ồn ào náo nhiệt của Bảo Hoa phường đã biến mất.
Có phán đoán như vậy, Trần Dật khẽ nhíu mày.
Cho dù thân thể sau khi Trúc Cơ của hắn có thể ra ba kiếm, nhưng tối đa cũng chỉ có thể giết được võ giả Thất Phẩm Hóa Nguyên Cảnh.
Đối diện với võ giả Lục Phẩm tu vi cao hơn, tốc độ nhanh hơn, rất khó để chống lại.
Nghĩ đến đây, Trần Dật đã có kế hoạch, hắn liền nắm chặt lấy Tiểu Ngọc Kiếm, tập trung tinh thần lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
“Đi nhanh nào, hội đèn lồng ở Bảo Hoa phường đã bắt đầu rồi.”
“Cát ca ca, hôm nay chúng ta không say không về!”
“Nơi này cách học phủ Kinh Đô không xa, nhị vị công tử các người...”
Bảo Hoa phường, Vọng Giang Lâu, Kinh Đô học phủ...
Trong đầu Trần Dật nhanh chóng lướt qua bản đồ địa lý của Kinh Đô phủ, xác định vị trí hiện tại — Trường Lạc Phường.
Nằm ở phía đông nam Kinh Đô phủ, gần tường thành phía đông ngoại thành.
“Lão định ra khỏi thành?”
Trần Dật nhíu mày.
Việc bắt cóc bọn hắn tại Bảo Hoa phường chỉ cần chọn thời điểm thích hợp, võ giả Lục Phẩm Quy Nguyên Cảnh có thể thực hiện được.
Nhưng muốn đưa bọn hắn ra khỏi thành, ít nhất cũng phải là võ giả Tứ Phẩm Linh Khiếu Cảnh, trừ khi có người trong thành mở đường.
Không lâu sau, có mấy tiếng quát tháo vang lên.
“Người nào dám xông vào Kinh Đô phủ trong đêm!?”
“Không dừng lại sẽ bắn tên…”
“Đuổi theo!”
“Chỉ với các ngươi mà cũng muốn bắt lão phu? hắc hắc…”
Tứ Phẩm!
Trong lòng Trần Dật trầm xuống, đây là kết quả mà hắn không muốn thấy nhất.
Sau một thoáng thất thần, hắn hít một hơi thật sâu.
Nghĩ đến lời lão đầu nói lúc bắt cóc bọn hắn, Trần Dật biết trong thời gian ngắn bọn hắn vẫn an toàn.
“Đại thu hoạch, bảo bối gì đó, cho thấy ta cùng với Tuyết Như đều có giá trị.” “Thứ có giá trị thì sẽ không dễ dàng bị giết.” “Vẫn còn cơ hội!”
Trần Dật bình tĩnh lại, không có ý định từ bỏ dễ dàng như vậy.
Sau đó, hắn giả vờ như đã ngất xỉu, dựa vào sự rung chuyển của cơ thể mà âm thầm ghi nhớ tuyến đường đi.
...