“Đại ca?”
Trần Dật nhận ra là Trần Viễn, không khỏi ngạc nhiên.
“Suỵt!”
Trần Viễn giơ ngón trỏ lên ra hiệu hắn giữ im lặng, sau khi đóng cửa lại, ôm một chiếc gối thêu nhỏ chạy đến.
Leo lên giường xong, hắn mới tiến lại gần, nở một nụ cười vui vẻ nhìn Trần Dật hỏi: “Nhị đệ, nghe nói đệ trở thành Tước Gia rồi sao?”
“Ừm.” Trần Dật nhìn hắn, có chút không hiểu.
“Còn phải đi cùng với đám hoàng thân quý tộc để tu luyện võ đạo?”
“Ừm, là Đại nương nói với huynh sao?”
Trần Viễn gật đầu, khuôn mặt nhỏ bé vẫn nở nụ cười: “Đúng vậy, mẫu thân bảo huynh phải học hỏi nhiều từ đệ.”
“Nàng ấy còn nói gì nữa?” Trần Dật ngẩn người, khó mà tin được những lời này lại phát ra từ miệng Chu Uyển Nghi.
“Bảo huynh càng phải chăm chỉ hơn, nói dược liệu, đan dược bên trong phủ đều không thiếu, cho dù không đến cái học phủ gì kia, cũng nhất định có thể bái nhập vào Thái Hư Đạo tông.”
Nói xong, Trần Viễn nằm sang một bên, tay nhỏ đỡ nửa bên đầu nhìn hắn.
“Tối nay huynh ngủ ở đây với đệ, không về nữa.”
Trần Dật bật cười, không từ chối, cầm lấy chăn đắp cho hắn.
“Đại ca không phải là trốn ra đây chứ?”
“Làm sao đệ biết?”
“Thật sao?!”
“Cái này,” Trần Viễn gãi đầu xấu hổ nói: “Đệ thành Tước Gia rồi, huynh nghĩ đệ cần người chia sẻ cùng.”
“Không phải đệ từng nói với huynh sao? Có chuyện vui thì chia sẻ với mọi người, sẽ khiến mọi người đều vui vẻ.”
“Đúng vậy,” Trần Dật cũng nở nụ cười, “Đệ cũng định ngày mai đi tìm đại ca để chia sẻ.”
“Hắc hắc, huynh biết mà…”
Không biết từ lúc nào, câu chuyện của bọn hắn đã chuyển sang bầu trời sao bên ngoài cửa sổ.
Trần Viễn chỉ ngón tay nhỏ về phía những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, nói, “Bà vú nói trên những ngôi sao kia có tiên nhân sống, nhị đệ, trên đời thật sự có tiên nhân sao?”
“Có lẽ vậy.”
Trần Dật trả lời qua loa.
Hắn làm sao biết có tiên nhân hay không.
Ngay cả khi có thật, đoán chừng bọn hắn cũng chỉ là những người có tu vi cao hơn, giống như bên trong các bản tiểu thuyết mà hắn đã đọc ở kiếp trước.
“Đại ca, đệ dạy huynh hát một bài nhé.”
“Được thôi.”
“Một vì sao sáng lấp lánh, đầy trời là những ngôi sao nhỏ…”
Đêm hôm đó, bọn hắn nằm cạnh nhau, cùng nhau trò chuyện thật lâu.
Cuối cùng, Trần Dật hỏi Trần Viễn một câu: Tương lai huynh muốn trở thành người như thế nào?
Trần Viễn đáp: “Huynh muốn cùng nhị đệ bảo vệ Ngụy triều, tốt nhất là có thể luôn vui vẻ như bây giờ.”
Nghe câu trả lời này, Trần Dật im lặng rất lâu, mới nhẹ nhàng nói một câu “Ngủ đi.”
Hắn không thể nào đưa ra một lời hứa mà không có cơ sở, càng không thể đảm bảo lời hứa đó có hiệu lực.
Bất quá…
Nếu có thể, hắn hy vọng đại ca sẽ đạt được nguyện vọng…
...
Hôm sau.
Trời vừa tờ mờ sáng, Trần Dật cùng với Trần Viễn đã bị người ta kéo từ trên giường dậy.
Vừa ra mới biết, tối hôm qua đại ca vô thanh vô thức trốn ra ngoài, buổi sáng kém chút nữa khiến cho đám nha hoàn sợ chết khiếp.
Không đến mức gà bay chó sủa, nhưng cũng làm kinh động đến Chu Uyển Nghi đang nghỉ ngơi.
May mà nàng hiểu rõ nhi tử của mình, sai người đến Phương Hoa Viên, mới xem như chấm dứt trò đùa này.
“Viễn thiếu gia, lần sau không được đùa như vậy nữa, có thể dọa chết người đó.”
“Sáng sớm Xuân Lan vào phòng kiểm tra, không thấy ngài đâu, sợ đến mức suýt ngất, bây giờ vẫn còn đang quỳ bên ngoài phòng.”
“À?”
Trần Viễn giật mình, vội vàng chạy ra ngoài.
Vừa chạy, hắn vừa nhắc Trần Dật: “Nhị đệ, ta về trước, đừng để lỡ giờ luyện công ở diễn võ trường.”
“Viễn thiếu gia, ngài chạy chậm thôi…”
Trần Dật nhìn chủ tớ hai người chạy đi, không khỏi bật cười.
Nhưng khi nhớ lại cuộc trò chuyện tối qua, nụ cười của hắn dần thu lại.
“Có nhiều chuyện, không phải do chúng ta có thể quyết định.”
“Điều duy nhất có thể quyết định, là việc chúng ta làm phải không hổ thẹn với bản thân, không hổ thẹn với lương tâm.”
Vậy nên, hắn không thể đảm bảo sẽ không phụ lòng tất cả mọi người!
…
Cơn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, liễu xanh tỏa bóng, cảnh sắc bên trong Vũ An phủ thêm vài phần xanh tươi, tràn trề sức sống.
Thời tiết cùng với phong cảnh thế này, khiến cho tất cả mọi người bên trong hầu phủ đều vui vẻ.
Đặc biệt là hôm qua, sau khi Trần Dật được Ngụy Hoàng phong thưởng, lại càng khiến cho trên dưới hầu phủ thêm tự hào.
Không chỉ đám nha hoàn, gia nhân, ngay cả tam lão gia Trần Lập Đức xưa nay ít nói cũng đặc biệt đến diễn võ trường khích lệ Trần Dật sau khi trở về.
Đồng thời, hắn cũng nói chút sự tình liên quan đến Hưng Võ học phủ.
Trần Lập Đức cười nói: “Học phủ là quyết định tạm thời của Hoàng thượng, ngài định dùng đan dược tốt nhất, nơi tu hành tốt nhất, cùng công pháp, điển tịch để các ngươi thuận lợi thông qua khảo hạch của Thái Hư Đạo Tông.”
“Dật nhi, lần này không chỉ có ngươi, mà còn có hai nhi tử của Thái Sơn hầu Vương Tây Đô, cùng các thiếu gia của Trấn Nam vương, cùng những nhi tử của các hầu gia dưới trướng.”
“Còn có con cháu của các quốc công, văn thần, hầu như bao gồm tất cả con cháu công thần từ tước hầu trở lên.”
“Trong đó, ngươi cần chú ý các vị hoàng tử kia, bọn hắn là nhi tử của Hoàng thượng, phải cẩn thận.”
Trần Dật ngoan ngoãn gật đầu, đối với Hưng Võ học phủ đã có sự hiểu biết sâu sắc hơn.
Nhưng càng hiểu rõ, hắn càng kiên định việc Ngụy Hoàng bỏ qua Trần Viễn hẳn là có lý do nào đó.
“Dật nhi, hôm nay ngươi sớm hoàn thành tu luyện, trở về chuẩn bị thật tốt.”
Lúc này, Trần Thái Hành cũng xoa đầu hắn, căn dặn: “Ra ngoài khác với ở nhà, không được làm mất mặt hầu phủ.”
“Nhị thúc, điệt nhi nhớ kỹ.”
Trần Dật cười khổ trong lòng, không ngờ các trưởng bối lại coi trọng Hưng Võ học phủ hơn cả mình.
Thậm chí ngay cả Trần Viễn đang nghe lén ở gần đó cũng nháy mắt với hắn, tay nhỏ nắm chặt khích lệ.
Không cần nói cũng biết, đây là cách hắn cổ vũ.