“Nhị thúc, theo ý của người, cả nhà Kính Nghiệp Hầu có thể coi là toàn gia trung liệt?”
“Tất nhiên,” Trần Thái Hành khẳng định: “Điều này triều đình không ai có thể phủ nhận, ngay cả phụ thân ngươi đối với lão Hầu gia cũng phải lễ kính ba phần.”
“Vì vậy, Dật nhi, đừng để ý đến những lời của lão Hầu gia vừa rồi, ta nghĩ hắn không hài lòng với chỉ dụ của thánh thượng hôm qua, chứ không phải nhằm vào ngươi đâu.”
“Vâng.” Trần Dật chớp mắt, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười: “Chất nhi đã ghi nhớ.”
Lão già đó không chỉ nhằm vào mà còn muốn giết chết tôn nhi của người nữa.
Tất nhiên, điều này Trần Dật chỉ dám nghĩ thầm trong lòng.
Nói ra, có lẽ ngoại trừ mẫu thân Hạ Uyển Uyển của hắn, cả phủ Vũ An Hầu đều sẽ không ai tin.
Cũng phải thôi.
Một gia tộc trung liệt, con cháu đều chết ở trên chiến trường yêu ma như Chu gia, trong mắt thiên hạ là anh hùng, sao có thể hèn hạ đến mức ra tay với một hài tử?
...
Trong hoàng thành hùng vĩ, quảng trường lát đầy đá xanh cùng với bạch ngọc, bên ngoài Thanh Chính Điện.
Vệ Hoàng đi dạo đến đây, ngắm nhìn tòa cung điện không quá hẻo lánh, nhưng lại có thể được xem là tĩnh mịch bên trong hoàng thành.
Một lúc sau, hắn hài lòng gật đầu, mỉm cười nói: “Tiểu Thập Nhị cùng với Tiểu Thập Tam hẳn sẽ thích nơi này.”
Bên cạnh, Lưu Cao — vị nội thị đã đi tuyên chỉ cho Trần Dật, cười nịnh nọt:
“Bệ hạ nói rất đúng, Thập Nhị Hoàng tử từ nhỏ đã thích đọc sách, Thập Tam Công chúa cũng siêng năng học tập, đương nhiên thích nơi yên tĩnh thế này.”
“Thích đọc sách? Siêng năng học tập?” Vệ Hoàng cười mắng: “Chỉ có ngươi mới dám mặt dày nói ra những lời này.”
“Hài tử của trẫm, trẫm biết rõ. Chỉ cần hai đứa nó không phá tan nơi này, đã là Thiên Cang có tài rồi.”
Lưu Cao cười ngượng, vỗ nhẹ vào miệng mình, không dám nói thêm gì nữa.
“Nghe nói Kính Nghiệp Hầu đã đến Trần gia, mang theo Trần Viễn?”
“Bẩm bệ hạ, nô tài chỉ nghe nói ngài ấy lúc ở Vũ An Hầu phủ , đã nói một vài lời không hay về Trần Hầu gia cùng vớiTrần Dật.”
“Ha, lão Chu Thiên Sách này càng già càng hồ đồ rồi!”
Vệ Hoàng khẽ cười, quay lưng rời khỏi Thanh Chính Điện, thong thả nói một câu.
“Trẫm thật muốn xem, trong hồ lô của lão ta đang bán thuốc gì…”
...
Sáng hôm sau, trời vừa tảng sáng.
Trần Dật đã mặc chỉnh tề, dưới sự hộ tống của Hạ Uyển Uyển cùng với Lục La, ngồi xe ngựa rời khỏi Hầu phủ.
Vì sự cố lần trước, người đi theo lần này ngoài Đinh Tam Tứ, ngay cả nhị lão gia Trần Lập Tín cũng đảm nhận vai trò hộ vệ tạm thời.
Lúc này mặt trời còn chưa mọc, bầu trời mờ mờ tối, chỉ có lác đác vài ngôi sao bên cạnh một vầng trăng tròn.
Xe ngựa theo đường Phong Đồng đi về hướng tây, băng qua hai khu phố, rẽ vào đường Chu Tước rồi đi lên phía bắc, chẳng bao lâu đã đến bên ngoài Hoàng thành.
Bất quá, do lúc này cửa thành chưa mở, xe ngựa của Vũ An Hầu phủ phải dừng lại cùng với những xe ngựa khác.
"Ồ, đây chẳng phải là xe của Trần Hầu sao?"
"Đúng vậy, có lẽ tiểu Hầu gia của Trần gia cũng được Thánh thượng lựa chọn để tham gia Hưng Võ Học Phủ, lần này thì hai nhánh Nam Bắc đều có mặt."
"Các ngươi còn chưa biết à? Lần này người đến không phải là tiểu Hầu gia của Trần gia, mà là thứ tử Trần Dật."
"Hử? Có chuyện như vậy sao?"
"Chưa hết đâu, nghe nói sau khi Thánh thượng đến Vũ An Hầu phủ tuyên chỉ, ngày hôm sau lão gia tử của tiểu Hầu gia, Kính Nghiệp Hầu, đã đến mang hắn đi, còn để lại một câu."
"Câu gì?"
"Nói Trần Hầu gia gia giáo không nghiêm, để cho một đứa thứ xuất vượt mặt..."
Nghe những lời bàn tán bên ngoài, Hạ Uyển Uyển vừa mừng vừa lo.
Mừng vì nhi tử được Thánh thượng coi trọng, có thể gia nhập Hưng Võ Học Phủ tu luyện.
Nhưng lo lắng thì nhiều hơn.
Ngoài việc lo lắng Trần Dật sẽ bị con cháu của các công khanh quý tộc ức hiếp, sợ hắn lại gây rắc rối giống như trong lễ chọn đồ khi còn nhỏ, Hạ Uyển Uyển còn lo lắng thân phận thứ xuất của nhi tử sẽ bị người khác coi thường.
Đặc biệt là sau khi nghe được những lời của Chu Thiên Sách tại diễn võ trường, lòng nàng càng thêm rối bời.
Vì vậy, suốt dọc đường, nàng vài lần muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thở dài vài câu như "Dật nhi đã lớn, không cần để tâm đến mẫu thân".
Hạ Uyển Uyển biết Trần Dật từ nhỏ đã rất thông minh.
Nếu không vì xuất thân của nàng, thành tựu hiện tại của hắn chắc chắn sẽ cao hơn, cũng sẽ có một tương lai tốt hơn.
Nhưng khi nghe những lời bàn tán bên ngoài xe, gương mặt Hạ Uyển Uyển lại trầm xuống, trong lòng nàng hiểu, cuối cùng chính nàng đã kéo chân nhi tử…
"Mẫu thân, người yên tâm, nhi tử ở Hưng Võ Học Phủ không chỉ không bị ai bắt nạt, mà nhất định sẽ khiến cho người cùng với Trần gia hãnh diện."
Trần Dật nhìn ra tâm sự của nàng, lời này vừa là để an ủi, cũng là thứ mà hắn quyết tâm thực hiện trong thời gian tới.
Kể từ khi biết được người âm thầm ra tay với mình là Kính Nghiệp Hầu Chu Thiên Sách, hắn đã suy nghĩ cách đối phó.
Hắn hiểu rất rõ Chu Thiên Sách không giống như Chu Uyển Nghi, mà là một vị Võ hầu thực sự đã từng trải qua chém giết trên chiến trường.
Trong mắt một người như thế không thể dung thứ bất kỳ một hạt cát nào.
Một khi đã nhắm đến mục tiêu nào đó, nhất định sẽ không từ bỏ cho đến khi đạt được mục đích.
Hơn nữa, thực lực của Chu Thiên Sách hẳn đã đạt đến cảnh giới Tam phẩm Thiên Hợp…
Ngoài việc nhanh chóng nâng cao thực lực của bản thân, Trần Dật không nghĩ ra cách nào khác để tránh những mưu kế hiểm độc của lão già đó.
Trừ khi...
"Cuối cùng vẫn là phải đủ mạnh mới tốt!"
Do đó, Trần Dật nảy ra ý định sử dụng hệ thống - tìm cách thu thập thêm điểm nghịch tập.
Chỉ có như vậy, thực lực của hắn mới có thể nhanh chóng tăng lên!