Trong lúc mấy vị đệ tử âm thầm dùng Vọng Khí Thuật quan sát những tân đệ tử này, không ít người trong lòng bắt đầu lo lắng.
“Sao còn chưa bắt đầu?”
“Không biết, nhìn bọn họ viết viết vẽ vẽ trên sổ sách như vậy, chẳng lẽ là đang khảo hạch chúng ta?”
“Rất có khả năng! Ta từng nghe nói, hạng mục khảo hạch đầu tiên của Thái Hư Đạo Tông chính là kiểm tra tư chất của mỗi đệ tử, chỉ là không rõ bọn hắn sẽ kiểm tra như thế nào?”
Một số hài tử có tin tức linh thông, vừa quan sát mấy vị đệ tử Thái Hư Đạo Tông kia, vừa lặng lẽ trao đổi với nhau.
“Nghĩ đến không ngoài Vọng Khí Thuật, hoặc là có thuật pháp nào đó có thể nhìn ra tư chất của người khác.”
“Thủ đoạn của đạo môn nhiều vô kể, có phương thức này cũng không khó tưởng tượng.”
“Cũng đúng, ngay cả Phật môn cũng có thể thông qua công đức kiếp trước của tân đệ tử để quyết định có chiêu nhận hay không, nghĩ đến thủ đoạn của Đạo môn càng thêm nghiêm ngặt.”
“Kiếp trước? Thật sự có kiếp trước sao?”
“Nếu không thì mấy hòa thượng kia làm sao lại nói ‘ngươi cùng Phật có duyên’, ‘kiếp trước là người thiện lương có công đức’.”
“Lừa người thôi, dù sao ta cũng không tin.”
Ngay cả bên phía Trần Dật cùng với những người khác, cũng có người trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng.
“Dật ca nhi, ngươi nói chúng ta sẽ không vừa đến núi, liền bị bọn hắn tuyên bố khảo hạch thất bại rồi chứ?”
Trên mặt tiểu mập Vương Vĩnh Niên ẩn hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Hiển nhiên, trong lòng hắn rất bất an.
Vạn nhất hắn không được Thái Hư chọn trúng, mà Trần Dật bọn họ lại được chọn, e rằng sau khi trở về hắn thật sự sẽ bị lão cha đánh chết……
“Sẽ không đâu.”
Trần Dật vẫn luôn quan sát thần sắc của Ninh Tuyết cùng với Tiêu Huyền Chân.
Ít nhất từ trên biểu cảm trước đó của bọn họ, nội dung trên quyển sổ kia hẳn là không liên quan gì đến bọn hắn.
Nếu không, không nói đến Tiêu Huyền Chân, vị Ninh tiên sinh còn tính là ngay thẳng kia thần sắc nhất định sẽ có chút biến hóa nhỏ.
Tiếc nuối, đáng tiếc gì đó.
“Dật ca nhi nói không sai, Trư Tam,” Tiểu Quận chúa vỗ vai hắn, an ủi nói: “Trước đó Ninh tiên sinh đã nói như vậy rồi, nghĩ đến mấy người chúng ta sẽ không có vấn đề gì.”
Trên thực tế, nàng cũng có chút căng thẳng.
Không phải là sợ không được chọn sẽ bị Trấn Bắc Vương đánh, mà là nàng nghĩ nếu nàng không được Thái Hư Đạo Tông chọn trúng, mà Đỗ Ngạn Thanh lại được chọn, vậy thì làm sao được?
Thế tử ca ca ngốc như vậy, nếu không có nàng giúp đỡ, sau này nhất định sẽ bị các sư huynh xấu xa trên núi bắt nạt.
Tuyệt đối không thể để xảy ra tình huống như vậy!
Trong nháy mắt, cuộc đối thoại của bọn hắn dường như có một ma lực nào đó, lại khiến những người khác cũng trở nên căng thẳng theo.
Chỉ là nguyên nhân mỗi người không muốn bị Thái Hư Đạo Tông tuyên bố khảo hạch thất bại, hay nói cách khác là những gì bọn hắn đang nghĩ trong đầu lúc này đều khác nhau.
Lâm Tuyết Như lo lắng nắm chặt cánh tay Trần Dật, trong lòng nghĩ đến lời hẹn ước giữa nàng cùng với Dật ca ca.
Nếu nàng trở về Kinh Đô Phủ, sau này sẽ không thể bảo vệ Dật ca ca nữa.
Đỗ Ngạn Thanh thì liếc nhìn Tiểu Quận chúa, thầm nghĩ, nếu Thái Hư Đạo Tông không cho muội muội bái nhập, hắn cũng sẽ xuống núi.
Chỗ này không dung thân ắt có chỗ dung thân.
Nghĩ đến hắn đường đường là Thế tử Trấn Bắc Vương, cho dù ở trong Vương phủ thì tiến cảnh võ đạo cũng sẽ không kém!
Còn Ngụy Nhạc Thiên cùng với Ngụy Tiêu Vân lại không hề lo lắng, bọn hắn chỉ mong được xuống núi trở về Kinh Đô Phủ.
Tông môn gì đó, chả có gì vui cả.
Trần Dật nhìn trái nhìn phải, không khỏi bật cười.
“Lo lắng cũng vô ích, chi bằng nghĩ xem tương lai ở Thái Hư Đạo Tông, làm thế nào để nhanh chóng nâng cao tu vi.”
Nhiệm vụ hàng đầu của hắn chính là - đánh bại Tiêu Huyền Chân!
Ừm, còn phải thêm vào việc không để nàng ta dễ dàng tiếp cận Lâm Tuyết Như!
“Dật ca nhi nói không sai.”
Đúng lúc này, Tiêu Huyền Chân đã kiểm tra xong danh sách, bước lên phía trước, nói bằng giọng trong trẻo:
“Yên lặng.”
Đợi mọi người lập tức im lặng, nàng mới tiếp tục nói:
“Thái Hư Đạo Tông ta chiêu thu đệ tử, có ba loại không nhận.”
“Thiên tư quá kém không nhận.”
“Phẩm hạnh không đoan chính không nhận.”
“……”
"Võ đạo kỹ pháp không đạt tiêu chuẩn, không thu!"
Bên trên nền lát đá xanh vuông vức của Nghênh Khách Bình, âm thanh non nớt của Tiêu Huyền Chân vang vọng.
Nàng mặc đạo bào màu đen, trước ngực thêu hình hổ trắng của Thái Hư Đạo Tông, bên hông có đai lưng đen gắn với một miếng ngọc bát quái.
Dáng người cùng với tuổi tác của nàng tương đồng với nhiều hài tử đến bái sư, nhưng mỗi lời nói cùng với hành động đều khiến người khác không dám coi thường.
Đặc biệt là với sự hùng vĩ của Đạo cung mang tên "Thái Hòa Điện" phía sau lưng, càng làm tăng thêm sự uy nghiêm của nàng.
Bất quá, sự chú ý của mọi người phần lớn tập trung vào ba câu nói kia, không khó để suy đoán khảo hạch nhập môn Thái Hư Đạo Tông bao gồm những hạng mục này.
—— Thiên tư, tâm tính, võ đạo tu vi cùng với kỹ pháp.
"Kết quả khảo hạch đầu tiên đã có, các ngươi từng người một tiến lên, thông qua có thể tiến vào Thái Hòa Điện phía sau ta."