Rất nhanh, hắn đến ngọn núi đối diện, nhìn quản gia già dường như coi Vô Lượng Sơn là nhà của mình, nhíu mày nói:
“Ngươi rốt cuộc muốn ở đây đến khi nào?”
Trầm Khắc quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục nhìn về phía Trần Viễn trên ngọn núi xa xa, bình tĩnh nói: “Đợi đến khi lão gia không kiên nhẫn nữa thì thôi.”
“Lão hầu gia chẳng phải đã sớm không kiên nhẫn rồi sao? Đừng tưởng ta không biết, thời gian này ngươi liên tục nhận được năm phong mật hàm.”
“Ngươi quan sát thật tỉ mỉ, nói thử xem, trong đó có mấy phong là lão gia truyền đến?”
Ánh mắt Yến Hải lóe lên tia hung ác, “Trầm Khắc, đừng được đằng chân lân đằng đầu, lão tử không phải là thuộc hạ của ngươi!”
“Nơi này cũng không phải là Kính Nghiệp Hầu Phủ, mà là Vô Lượng Sơn!”
“Gấp gáp rồi đúng không?”
Trầm Khắc hiếm khi nói đùa một câu, từ trong ngực lấy ra hai phong mật hàm đặc biệt giữ lại đưa qua.
“Đã tò mò, vậy liền xem đi.”
“Ừm?” Yến Hải ngẩn ra một chút, phản ứng lại sau đó trực tiếp nhận lấy, hừ một tiếng: “Lão tử muốn xem trên đó có gì.”
Hắn mở ra nhìn lướt qua, lông mày hơi nhíu lại, nghi ngờ nhìn lão quản gia già hỏi:
“Trên đó nói Trần Dật, là người ta biết sao?”
“Trừ hắn ra, không có người thứ hai.” Trầm Khắc cười nói: “Hai tháng trước hắn bái nhập vào Thái Hư Đạo Tông, tu vi nâng lên đến cảnh giới Nạp Nguyên bát phẩm, kiếm đạo cũng đạt đến cảnh giới tiểu thành.”
“Lão gia biết được, liên tiếp gửi ba phong thư thúc giục ta trở về. Ngươi biết vì sao ta không muốn trở về không?”
Yến Hải giơ phong mật hàm thứ hai trong tay lên, nhíu mày nói: “Có liên quan đến cái này?”
“Một phần thôi.” Trầm Khắc gật đầu nói: “Hắn muốn ta đích thân đến Thái Hư Đạo Tông, giết Trần Dật.”
“Ta không muốn làm.”
“Nhưng ta không muốn trở về Kinh Đô Phủ, còn có một việc khác ta càng không muốn làm, hắn muốn giết Trần Phàm!”
“Nhưng ta biết……”
Nói đến đây, Trầm Khắc dừng lại, đôi mắt già nua hơi đục ngầu phản chiếu bóng dáng nhỏ bé ở xa.
“Cho dù ta không trở về, lão gia cũng sẽ làm.”
“Vì vậy, ta phải đi rồi.”
Yến Hải nhíu chặt lông mày, một tay bóp nát phong mật hàm ném vào gió núi.
“Ngươi nói với ta những điều này, không phải định để ta đi cùng vơi ngươi chứ?”
Trầm Khắc cười khẽ: “Tất nhiên không phải, ta muốn ngươi chăm sóc tốt cho hắn.”
Yến Hải hiểu hắn nói ai, hừ một tiếng: “Đó là đồ đệ của lão tử, không cần ngươi lo lắng.”
“Có thời gian này, ngươi vẫn nên nghĩ xem sau khi trở về, làm sao đối mặt với cơn giận của lão hầu gia đi!”
Cơn giận sao……
Trầm Khắc nhớ lại vài tháng trước, hắn tự tay đẩy Trần Viễn vào vực sâu, lại nghĩ đến đêm đó đại tiểu thư quyết tuyệt đến tìm lão gia, không khỏi thở dài một tiếng.
Một lúc lâu sau, hắn quay đầu nhìn Yến Hải với một chân què, hỏi: “Nghe nói ngươi có thù với Lý Khinh Chu?”
Khóe mắt Yến Hải giật giật, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét, gằn từng chữ nói: “Ngươi…muốn hỏi gì.”
“Sau này nếu Viễn nhi học thành xuống núi, nhớ để hắn đi giết đệ tử của Lý Khinh Chu.”
Nói xong, Trầm Khắc nhẹ nhàng rời đi, biến mất trong bóng đêm.
Sắc mặt Yến Hải ngẩn ra, ánh mắt âm u tàn nhẫn.
“Đồ đệ của lão tử muốn làm gì, không cần ngươi dạy!”
“Còn đệ tử của Lý Khinh Chu, hắn……”
Lời đến miệng, thân thể Yến Hải khựng lại, nhớ lại nội dung trong phong mật hàm vừa rồi.
Trần Dật, nhị đệ của Trần Viễn là đệ tử của Lý Khinh Chu, cũng có nghĩa là……
“Hahaha…… Trầm Khắc à Trầm Khắc, không hổ là ngươi, không hổ là Huyết Đồ!”
“Chuyện này, lão tử đồng ý rồi!”
Tuyệt tình tuyệt nghĩa, tuyệt đao từ trên người huynh đệ mà lấy, không còn gì tốt hơn!
Từ Hà Tây phủ men theo hướng đông Mã Vương sơn, lại xuôi thuyền về phía Nam, từ sông Vị thủy chuyển vào Khúc Giang, thẳng đến bến thuyền bên ngoài Tây thành môn của Kinh Đô phủ.
Trầm Khắc dùng nửa tháng thời gian, trở về Kinh Đô phủ.
Đông lạnh như thể theo hắn mà đến, cái lạnh như có thể đông chết người chỉ có ở Vô Lượng sơn, cũng vào thời khắc này quét qua Kinh Đô phủ.
Bất quá chỗ này nhân khí thịnh vượng hơn.
Giống như đám phu khuân vác tại bến thuyền, trong tiết trời giá rét vẫn ăn mặc đơn bạc, bao tải hai trăm cân cùng lúc khiêng hai bao, mồ hôi nóng bốc hơi tỏa ra, xua tan đi cái lạnh.
Bất quá nhiều người khác vẫn mặc áo bông dày, đầu đội mũ lông, hai tay đan chéo trong ống tay áo, đi qua các phố ngõ.
So với bọn hắn, Trầm Khắc vẫn mặc một bộ trường sam giống như thời điểm đi Vô Lượng sơn, khiến người khác nhìn thoáng qua cũng đã cảm thấy lạnh, huống hồ là khuôn mặt hơi già nua nhưng cực kỳ trầm tĩnh của hắn.
“Trầm quản gia, cuối cùng ngài cũng đã về.”
Một gã gia nhân mặt mày dài ốm, mặc áo bông, đầy mặt tươi cười bước lên nghênh đón, nhiệt tình khoác chiếc áo choàng lớn trong tay cho hắn.
Sau đó, ánh mắt quét qua xung quanh, nụ cười không đổi, hạ giọng nói: “Hầu gia đang nổi giận, ngài cẩn thận chút.”
Trầm Khắc thắt dây áo choàng, hướng ra ngoài bến thuyền mà bước.
“Nói chút chuyện mà ta chưa biết.”
Gia phó mặt mày dài ốm vừa chạy theo sau lưng hắn, vừa kể lại những sự vụ lớn nhỏ đã xảy ra ở Kinh
Đa số là chuyện trong ngoài của hầu phủ, xen lẫn không ít việc liên quan đến chuyện chiêu mộ binh sĩ của Kính Nghiệp quân.
“Lão gia triệu ngài trở về, ngoài chuyện đó ra, quan trọng hơn vẫn là việc chuẩn bị cho ba năm sau trấn thủ Bắc Hùng Quan.”
“Hiện nay Kính Nghiệp quân mới thành lập chưa đầy mười năm, phần lớn chưa từng trải qua chiến trường yêu ma. Lão gia lo lắng lần tới trấn thủ biên quan, phía bắc sẽ nhân lúc tân binh yếu ớt mà nam tiến tấn công Bắc Hùng Quan.”
Trầm Khắc khẽ gật đầu, hỏi: “Phó tướng đã định chưa?”
“Ám vệ, Cừu Long.”
“Nếu là hắn, hẳn có thể sớm phát hiện tung tích yêu ma, không tệ.”
“Ta nghe nói, lão gia vốn định để Cừu Long đến Thái Hư Đạo Tông, sau lại không thành.” Gia phó mặt dài gầy do dự một lát, ghé tai nói.
Trầm Khắc không lập tức đáp lại, đi qua cửa tây thành, cùng gia phó ngồi lên xe ngựa mới tiếp tục mở miệng.
“Lão gia có tính toán khác, không cần ta bận tâm.”
“Ngài hiểu rõ là tốt.” Gia phó mặt dài cười gượng hai tiếng, “Thuộc hạ chỉ lo Hầu gia trong cơn thịnh nộ sẽ…”
“Làm tốt việc của ngươi.”
Gia phó mặt dài vội vàng ngậm miệng, cười trừ một tiếng.