【Ngươi nhìn thấy Đại Không Phật Tử liên đài phổ chiếu, tâm trí bị ảnh hưởng nhẹ】
【Đã hấp thu nguyện lực Phật môn, điểm nghịch tập +3】
Tâm trí?
Trần Dật lấy lại tinh thần, lặng lẽ quan sát xung quanh.
Khi ánh sáng từ trên đài sen chiếu rọi, mọi người bên trong Đại Không Tự đều lộ ra vẻ mặt thanh tịnh, môi khẽ mỉm cười, giống như những tín đồ sùng đạo đang thành kính lễ Phật.
Ngay cả Trần Viễn mới hai tuổi bên cạnh cũng có biểu cảm tương tự.
Thậm chí, một số hương khách đã quỳ xuống đất, chắp tay trước ngực, miệng lẩm nhẩm niệm kinh.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Dật khẽ nhíu mày, vội cúi đầu xuống, kéo thấp chiếc mũ hổ xuống để tránh bị người khác phát giác sự khác thường.
Hắn không rõ cái gọi là “Đại Không Phật Tử” này có lai lịch gì.
Nhưng từ biểu cảm của những người xung quanh, có thể thấy đài sen cùng với ánh vàng phát ra khi Phật tử giáng sinh có thể cảm hóa bọn hắn trở nên sùng đạo.
Bất quá sự cảm hóa này có lẽ chỉ là một phần phụ của dị tượng khi Phật tử giáng sinh.
Mấu chốt nhất vẫn là vị “Đại Không Phật Tử” đó!
“Vạn pháp giai không, nhân quả bất không, thị vi Đại Không.”
Lúc này, một đạo Phật âm từ bên trong chính điện vọng ra, âm thanh trong trẻo như mây bay, lan tỏa khắp ngọn núi, thậm chí truyền xa đến cả Kinh Đô phủ.
Trần Dật chỉ cảm thấy như gió mát thoảng qua tai, mọi suy nghĩ trong lòng đều bị câu Phật âm này xua tan.
【Ngươi nghe được Phật âm do Đại Không trụ trì xướng, tâm trí bị ảnh hưởng nhẹ.】
【Đã hấp thu nguyện lực Phật môn, điểm nghịch tập +5】
Lại nữa sao?!
Đại Không Tự này không lẽ muốn biến tất cả mọi người trên núi trở thành tín đồ lễ Phật hết sao?
Trong lúc Trần Dật đang thầm bực bội, bỗng nghe từ xa một tiếng quát vang vọng cả bầu trời:
“Lũ trọc, mau thu hồi dị tượng, nếu không đừng trách bổn đạo nhân ra tay!”
Trong nháy mắt, mọi người bừng tỉnh, lao nhao lấy lại tinh thần, hai mặt nhìn nhau.
“Là tiếng sấm sao?”
“Không, vừa rồi là thanh âm của Cổ Thiên Cương đạo trưởng từ Thái Hư Đạo Tông!”
“Còn câu Phật âm trước đó là của trụ trì Đại Không Tự, Không Tịnh Phương Trượng sao?”
Không Tịnh Phương Trượng, Cổ Thiên Cương…
Trần Dật đương nhiên đã nghe qua hai cái tên này, cũng càng hiểu rõ ý nghĩa mà chúng đại diện.
Theo như trong “Kinh Đô Phủ Ký” ghi lại, Không Tịnh Phương Trượng của Đại Không Tự là thủ lĩnh Phật môn của triều Ngụy, từng một mình đấu với các cao tăng từ Phật quốc Tây Lục phái đến.
Dù là Phật lý hay là võ công Phật môn, đều khiến những vị cao tăng kia phải mất hết mặt mũi.
Mà Cổ Thiên Cương đạo trưởng đồng dạng cũng rất khó lường.
Thái Hư Đạo Tông mặc dù không phải là đạo môn đứng đầu bên trong Ngụy triều, nhưng cũng là thánh địa tu hành mà các thế gia cùng với quan quý đều phải ngưỡng mộ.
Chỉ là khác với Đại Không Tự, sơn môn của Thái Hư Đạo Tông không nằm bên trong Kinh Đô phủ, chỉ có thể tính là biệt viện.
Đồng thời, Cổ Thiên Cương đạo trưởng còn là phó chưởng môn của Thái Hư Đạo Tông, dù là về thực lực, thân phận, hay địa vị trong triều đình, đều không kém gì Không Tịnh Phương Trượng.
Ngoài ra, nghe nói tính tình của hắn có chút cổ quái, hầu như không giao thiệp với các thế gia quý tộc ở Kinh Đô phủ.
Thậm chí ngay cả khi có thân vương đến thăm, hắn cũng có thể nói không gặp là không gặp.
Không ngờ dị tượng của Đại Không Tự lại khiến hắn phải xuất hiện…
“Thiên Cương thí chủ chớ trách, hôm nay Đại Không Phật Tử giáng sinh, nếu có quấy rầy mong thí chủ thông cảm.”
Không Tịnh Phương Trượng vừa dứt lời, đã nghe Cổ Thiên Cương mắng tiếp: “Con lừa trọc Không Tịnh, bớt nói nhảm đi, đừng tưởng ta không biết tâm tư của Đại Không Tự các ngươi!”
“Ta khuyên ngươi nên thu liễm lại, thành thật bồi dưỡng cái gì mà Đại Không bất không Phật Tử, đừng để hắn chết trên Thái Chu sơn rồi mất hết… thể diện!”
“Cái này không cần Thiên Cương thí chủ phải lo.”
“Hừ, tốt nhất là vậy…”
Đợi khi mọi thứ trở lại yên tĩnh, dị tượng trên trời do Phật tử giáng sinh gây ra cũng từ từ biến mất.
Nhưng ảnh hưởng của nó vẫn còn tiếp tục.
Đặc biệt là các hương khách lúc này bên trong Đại Không Tự, ai nấy như bị bơm máu gà, mặt đỏ tía tai, phấn khích hô hào.
“Quả nhiên hôm nay đến Đại Không Tự dâng hương là đúng đắn!”
“Đúng vậy, nghĩ đến mấy vị huynh trưởng ở nhà đi dạo chơi trên phố Bảo Hoa, ta chỉ muốn cười. Bây giờ chắc chắn bọn hắn đang hối hận lắm.”
“Hahaha…”
Ngay cả Trần Viễn cũng phấn khích kéo tay Trần Dật, hớn hở nói: “Đệ đệ, ánh vàng vừa rồi thật đẹp, có thể bảo bọn hắn chiếu lại lần nữa không?”
Trần Dật: “……”
Hắn nhìn tay Trần Viễn đang vung vẩy, im lặng không nói gì.
Dị tượng do Phật tử giáng sinh gây ra, đâu phải là màn trình diễn pháo hoa, làm sao có thể muốn chiếu là chiếu?
“Không được!”
“À? Không được sao?” Trần Viễn có chút thất vọng, nhưng ngay sau đó ánh mắt hắn liền sáng lên: “Ta đi tìm mẫu thân, người chắc chắn có cách.”
Nói rồi, hắn liền chạy về phía cổng viện cách đó không xa.
Trần Dật thầm cảm thán về "sự lanh lợi" của đại ca mình, đồng thời không quên phất tay ra hiệu cho mấy tên hộ vệ: “Còn không mau đuổi theo?”
Hai tên hộ vệ còn đang chìm đắm trong dị tượng chưa tỉnh lại, vội vàng chạy theo.
Trần Dật nhìn theo hộ vệ đã đuổi kịp Trần Viễn, không khỏi lắc đầu.
Hắn bắt đầu nghi ngờ không biết tương lai mà bảng điều khiển nói có phải là nhầm lẫn hay không, chỉ với đầu óc này của đại ca hắn mà có thể lăng nhục hắn sau này sao?
Không bị hắn chọc giận đến mức động tay chân thì xem như tổ tiên Trần Viễn phụ thể rồi.
Không qua bao lâu sau, Chu Uyển Nghi ôm Trần Viễn cùng với Hạ Uyển Uyển cùng trở về.
“Chúng ta đi thôi, lát nữa Đại Không Tự có lẽ sẽ đông người lắm.” Chu Uyển Nghi nhìn ngôi chùa có chút đông đúc, nhíu mày nói.
Hạ Uyển Uyển gật đầu, bế Trần Dật, rồi cùng với hộ vệ mở đường rời khỏi Đại Không Tự.
Trên đường về, mọi người đều im lặng hơn nhiều, chỉ có tiểu Trần Viễn ôm chân Chu Uyển Nghi, thỉnh thoảng lại hỏi:
“Mẫu thân, thật sự không thể để cho đám trọc đầu phóng ánh sáng lần nữa sao? Đẹp lắm nha.”
“Câm miệng! Ai dạy ngươi gọi đại sư như thế hả?”
“Là người trên trời đó ạ.” Trần Viễn chỉ lên mái xe, nghiêm túc nói: “Còn gọi là lừa trọc nữa.”
Trần Dật cũng bị sự táo bạo của hắn làm cho bất ngờ.
Nếu Không Tịnh phương trượng biết mình bị một đứa bé hai tuổi gọi là “lừa trọc”, chắc là sẽ tức đến mức đi tìm Cổ Thiên Cương liều mạng?
“Ngươi?!”
Chu Uyển Nghi giả vờ muốn đánh, khiến tiểu Trần Viễn sợ hãi rụt cổ lại.
“Phì.”
Hạ Uyển Uyển không nhịn được cười, cản Chu Uyển Nghi lại:
“Viễn nhi còn nhỏ, chịu không nổi đòn đâu.”
Nghe vậy, Chu Uyển Nghi mới hạ tay xuống, không khỏi nhìn Trần Dật thở dài: “Nếu Viễn nhi thông minh như Dật nhi thì tốt biết mấy.”
“Tỷ tỷ đừng lo, đợi Viễn nhi lớn hơn chút nữa sẽ khác thôi.”
“Hy vọng là vậy…”