Chương 56: Hiểu lầm
Hoàng Thiên Trấn dùng kiếm đẩy phi tiêu toàn bộ ra, hắn muốn biết hắc y nhân này là do ai
phái tới.
Hắc y nhân này cũng thật cẩu thả, thấy phi tiêu không có hiệu quả thì giậm chân bỏ chạy. Mẹ kiếp, cứ bỏ chạy như vậy sao?
Hoàng Thiên Trấn thấy thế cũng sửng sốt nhưng hắn phản ứng rất nhanh, lập tức đuổi theo. Tự dưng bị người dùng phi tiêu tập kích, là người bình thường đều muốn biết lý do mình bị tập kích.
“Ôi, người đâu rồi, để hắn chạy thoát rồi sao?”
Hoàng Thiên Trấn cũng không biết đuổi theo bao lâu, chờ hắn dừng lại thì đã mất tung tích của hắc y nhân.
“Vèo!”
Lại có một thứ bay tới.
Hoàng Thiên Trấn phản ứng cũng rất nhanh, một tay tiếp lấy vật ném ra. “Đây, đây là quần áo của nữ nhân...”
Hoàng Thiên Trấn thấy rõ vật trong tay, trên trán thiếu chút nữa toát ra ba dấu chấm hỏi. “Đây là yếm, còn là hai cái, cái này...”
Hoàng Thiên Trấn lật xem xiêm y trong tay, lấy ra vật nào đó nhất thời hắn hơi ngượng ngùng.
Khỏi phải nói áo lót nữ tử thật đúng là thơm.
Không ổn rồi!
Đột nhiên trong lòng Hoàng Thiên Trấn kêu to không tốt, hắn đã trúng chiêu.
Một trọng lực từ phía sau mông hắn truyền đến khiến thân thể Hoàng Thiên Trấn bay về phía trước, không cần phải nói, hắn bị người đá bay ra ngoài.
Nằm sấp.
Hoàng Thiên Trấn rơi xuống đất lăn đến bên hồ, thiếu chút nữa hắn rơi vào trong hồ.
Chờ hắn đứng dậy, đang muốn quay người lại xem ai đá hắn, kết quả hắn còn chưa quay người lại đã phát hiện hai giai nhân tuyệt mỹ trong hồ.
Đột nhiên không khí yên tĩnh!
Có nam nhân đột nhiên xông vào khiến hai nữ tử trong hồ biểu cảm không giống nhau, thân thể Thẩm Hàm Nguyệt kinh sợ run rẩy trốn sau lưng tỷ tỷ, thân thể chìm xuống nước, chỉ có đầu lộ ra mặt nước.
Tỷ tỷ Thẩm Hàm Nghiên thân thể cũng chìm xuống nước, lúc này nàng đang dùng ánh mắt xấu hổ sát khí đằng đằng nhìn chằm chằm Hoàng Thiên Trấn.
Hơn nữa khi thấy Hoàng Thiên Trấn cầm quần áo lót của hai tỷ muội nàng, mặt nàng càng đỏ lên, trong lòng đã hạ tử hình Hoàng Thiên Trấn.
“Hiểu lầm, đây hoàn toàn là hiểu lầm, quần áo này là bị người khác ném cho ta, ta cũng là bị người khác đá tới đây.”
“Có người đang hãm hại ta, hai vị cô nương, ta thật không biết các ngươi ở đây.”
Thấy cảnh này, Hoàng Thiên Trấn có ngốc cũng biết mình bị tính kế, trách không được lúc mới bắt đầu đuổi theo lại thuận lợi như vậy, thì ra hắc y nhân cố ý dẫn hắn tới nơi này. Nhưng đây là vì sao, phí sức lớn như vậy để hắn nhìn trộm mỹ nữ, đây là mục đích gì.
Hoàng Thiên Trấn nghĩ không ra thì không ra, nhưng hiểu lầm trước mắt nhất định phải được cởi bỏ, bằng không hắn luôn cảm thấy có tương lai không tốt đang chờ hắn.
“Hỏa Phiêu Trùng, thiêu chết hắn cho ta.”
Nhất thời nàng thẹn quá thành giận, nào có nghe Hoàng Thiên Trấn giải thích, triệu hoán Hỏa Phiêu Trùng gần đó công kích Hoàng Thiên Trấn.
“Cô nương, thật sự là hiểu lầm thôi. Ngươi trước tiên hãy bình tĩnh, ngày sau ta sẽ xin lỗi ngươi.”
Hoàng Thiên Trấn biết bây giờ nói lý lẽ với nữ nhân là vô dụng, nhất là nữ nhân hung dữ như vậy.
Cảm giác Hỏa Phiêu Trùng mang đến nguy hiểm, hắn lập tức buông xiêm y trong tay xuống, quay người chạy vào rừng rồi biến mất.
Rừng rậm che dấu rất nhiều thứ, Hoàng Thiên Trấn lại là cao thủ Tiên Thiên, rất nhanh đã thoát khỏi truy kích của Hỏa Phiêu Trùng .
“Tỷ tỷ à, hắn bỏ chạy rồi.”
Muội muội Thẩm Hàm Nguyệt yếu ớt nói.
“Hắn chạy không thoát đâu, từ lúc hắn xuất hiện ở nơi này, Cổ Trùng của chúng ta nhớ kỹ mùi trên người hắn.”
“Đi, chúng ta nhất định bắt được tên cặn bã này, thế thiên hành đạo.”
Thẩm Hàm Nghiên dẫn muội muội bơi về phía xiêm y, chờ các nàng lên bờ, Hỏa Phiêu Trùng bay dày đặt xung quanh các nàng, ngăn đa số da thịt của các nàng lộ ra ngoài.
Nhưng cứ như vậy, cảm giác mông lung thần bí càng khiến cho người ta muốn tìm hiểu đến tột cùng.
“Tỷ tỷ, mùi trên quần áo...”
Thẩm Hàm Nguyệt phát hiện trên xiêm y các nàng còn sót lại hai mùi, một là của nam nhân đó, còn lại là của ai?
“Xem ra trong đó có ẩn tình mà chúng ta không biết, nam nhân đó có thể thật sự là bị người ta tính kế xông vào nơi này.”
Tuy rằng Thẩm Hàm Nghiên có đôi khi bạo lực tùy hứng nhưng nàng cũng là người phân biệt rõ đúng sai.
“Vậy chúng ta còn bắt nam nhân đó không?”
“Bắt, vì sao không bắt, chẳng lẽ cứ để hắn nhìn chúng ta như thế sao, quan tâm gì ẩn tình của hắn chứ, hắn đã nhìn thì phải trả giá đắt.”
Thẩm Hàm Nghiên đã quyết định tội danh cho Hoàng Thiên Trấn, sau khi mặc xiêm y xong, Thẩm Hàn Nghiên dẫn muội muội đi đến nơi thả ngựa.
“Chuyện gì xảy ra vậy, thức ăn, đồ đạc, ngựa của chúng ta đâu rồi?”
Tỷ muội Thẩm Hàm Nghiên nhìn chỗ nghỉ ngơi trống rỗng, các nàng trợn tròn mắt, khẩu phần lương thực, ngựa của các nàng không biết bị tên khốn kiếp nào trộm đi rồi.
“Đi, việc này nhất định có liên quan đến tiểu tử kia.”
Thẩm Hàm Nghiên cũng không biết nghĩ như thế nào, nàng cảm thấy việc này có liên quan đến Hoàng Thiên Trấn, vì thế nàng dẫn muội muội đuổi theo Hoàng Thiên Trấn.
“Cái quỷ gì thế, đồ đạc và ngựa của ta đâu?”
“Đáng ghét, nhất định là đồng bọn của hắc y nhân làm, nhưng bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.” “Giết cũng không giống giết ta, cảm giác như là đang chơi ta, bọn họ là ai, ta đắc tội bọn họ lúc nào chứ?”
Hoàng Thiên Trấn thấy mặt đất trống rỗng thì khóc không ra nước mắt, hắn đắc tội với ai, nhất định phải hơn nửa đêm đến chơi hắn như thế.
Nhìn đêm khuya Hoàng Thiên Trấn cũng không dám chạy loạn ở rừng núi hoang vu, chỉ có thể ngồi trước đống lửa chờ bình minh tới để đưa ra quyết định.
Hỏa Phiêu Trùng ban đêm đặc biệt bắt mắt, Hoàng Thiên Trấn cũng đang nghỉ ngơi tại chỗ một hồi, đợi hắn phát giác ra hắn đã không còn đường lui, hắn bị Hỏa Phiêu Trùng vây quanh. Hoàng Thiên Trấn cười khổ, hắn biết chủ nợ đến, nếu hắn giải thích không rõ ràng thì hắn sẽ không thể rời khỏi nơi này.
Tiếng bước chân của hai người dần dần đến gần, Hỏa Phiêu Trùng tách ra một đường tỷ muội Thẩm Hàm Nghiên đi vào.
Muội muội Thẩm Hàm Nguyệt ngoan ngoãn trốn sau lưng tỷ tỷ mà ánh mắt lãnh đạm lại nhìn chằm chằm Hoàng Thiên Trấn.
“Ta...”
“A!”
Hoàng Thiên Trấn vừa định nói gì đã bị Thẩm Hàm Nghiên đánh một quyền tới trúng mắt trái.